Anh thừa nhận, chính là sắc mờ mắt. , dám đảm bảo, khi Lâm Khê đồng ý hẹn hò với , thật sự nghiêm túc trong mối quan hệ của và Lâm Khê.
Hơn nữa, dịp Tết năm nay, thật sự hạnh phúc, cô gái yêu cùng gia đình đón Tết, điều thậm chí khiến cảm thấy như họ kết hôn .
Trước khi gặp Lâm Khê, từng nghĩ đến chuyện kết hôn, khi gặp cô, từng ai khác chen .
Đối với việc yêu Lâm Khê, luôn kiên định. Thậm chí còn nghĩ đến việc bố Lâm Khê đồng ý thì …
, khi cô gái nhỏ tỏ do dự về tương lai của họ, trái tim như khoét một lỗ hổng lớn.
Lục Tranh im lặng một lúc, miễn cưỡng nở nụ với Lâm Khê, “Được, , em hết. Là chuyển tất cả đồ ngoài ?”
Lâm Khê lo lắng trai, : “A Tranh, em xin , đừng buồn.”
“Không buồn, thật mà. Anh chỉ là mệt thôi, sáng sớm nay về . Số đồ chia thế nào? Em xem kỹ nhé, đừng để nhầm lẫn đấy.
Đồ ba cho em thì em chọn , đừng để lẫn lộn.” Lục Tranh lải nhải , trong ánh mắt đều là sự nghiêm túc.
Lâm Khê nắm lấy tay , cảm thấy bất lực. Tính cô luôn như , luôn tổn thương những thiết nhất bên cạnh.
“Ừm, đồ giúp em bê ngoài , để em chia cho ba . À đúng , đây là một ít tem phiếu mà ba em tìm , xem cái nào dùng ?”
Lâm Khê gom tất cả tem phiếu .
“Không , cái để xem cũng , em cất , đừng để mất. Số đồ đều bê hết ngoài ?”
“Vâng, đúng .”
“Được, em tránh một chút, cẩn thận đụng đấy.” Lục Tranh gom hết đồ đạc , còn cẩn thận dặn dò Lâm Khê đừng đến gần.
“Mẹ, , đây, qua xem , đây là đồ bố Tiểu Khê gửi cho .” Lục Tranh bê đồ nhà chính, hướng về phía phòng Lưu Thúy Hoa hô lên.
“Ôi trời ơi con ! Sao nhiều thế ? Khê .” Lưu Thúy Hoa , thấy đống đồ to nhỏ liền xuýt xoa.
“Không nhiều ạ, xem , gì thích thì cứ lấy. Lát nữa con chia cho . Con đỡ bà đây nhé!”
Lưu Thúy Hoa gật đầu, mặt mang theo ý .
“Được , con , cẩn thận nhé, giờ chắc là bà dậy .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-om-yeu-xuong-nong-thon-bi-soi-con-nha-dai-doi-truong-nhin-trung/chuong-276.html.]
Thấy Lâm Khê khuất, Lưu Thúy Hoa bực bội vỗ vai Lục Tranh một cái, : “Nhà thông gia gửi nhiều đồ như , thế mà mặt mũi con cứ hầm hầm như thế, hả, lên trời ?”
Lục Tranh đang thu dọn đống đồ lộn xộn, đáp lời.
“Sao thế? Con đây là, như mất hồn . Sao, chẳng lẽ bố Tiểu Khê ý con ? Ôi chao, cái con đừng buồn, con gái nhà ai mà yêu đương chẳng buồn phiền! Chuyện bình thường thôi con ạ!
Con xem, họ gửi nhiều đồ như , thể thấy là họ hài lòng về con và nhà . Giận hờn chỉ là nhất thời thôi, con đừng cãi nữa, vui vẻ lên nào.
Tao cho mày , mày đừng giở cái mặt lạnh đó đấy, nếu chọc tức Tiểu Khê, tao cho mày tay tao.”
Lưu Thuý Hoa bộ dạng khó ở của con trai, lo lắng dặn dò.
Nuôi con như trả nợ, thằng khó khăn lắm mới chịu khó, nó mà vui mất vợ thì khổ. Tiểu Khê như thế, bà đồng ý .
“Rồi , con , đừng ở đây lải nhải nữa. Được , xem , thích gì thì chọn , đều là của hai .”
Lục Tranh ghế, tuy còn nhăn nhó nhưng rõ ràng là vui. Lưu Thuý Hoa nghi ngờ liếc hai cái, đang định hỏi thì Lâm Khê thu hút sự chú ý.
“Mẹ ơi, mau đây xem nè, ba Tiểu Khê chu đáo quá, gửi nhiều quà thế .”
Lưu Thuý Hoa tiến lên dìu Mã Cửu Liên, mặt giấu ý . Bà cứ tưởng bố cô ưa nhà , ngờ họ dễ tính đến thế.
Cũng , thể nuôi dạy một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như Tiểu Khê thì bố thể tệ cơ chứ.
Mã Cửu Liên cũng tủm tỉm.
“Bà ơi, bà xem , đây là bánh điểm tâm bên Giang Thành bọn con, ngon lắm ạ. Mấy thứ đều là con chọn lựa kĩ càng, dễ tiêu hoá, thích hợp cho già ăn.”
“À đúng , con còn gửi theo hai hộp sữa bột nữa, lát nữa con lấy cho bà một hộp, lúc nào bà ăn cơm hoặc đói bụng thì pha một cốc mà uống.”
“Bác ơi, cái là áo len cháu mua cho bác đấy, cháu bác mặc chắc là lắm.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Mẹ Lâm mắt thẩm mỹ, chọn cho Lưu Thuý Hoa một chiếc áo len màu đỏ rượu, tươi sáng rực rỡ. Nếu thời gian, bà tự tay đan cho bà .
Lưu Thuý Hoa nhận lấy chiếc áo len mềm mại, híp cả mắt.
“Ôi chao, khách sáo quá, mua áo mới cho bác nữa chứ. Tiểu Khê ? Trước Tết bảo A Tranh dẫn con mua mà con chịu.”
‘Con ạ, lúc xuống nông thôn con cho con nhiều quần áo lắm, gửi xuống cho con hết . Bác xem , con chỗ nào đồ mới . ạ. Hơn nữa bác cũng cho con tiền , con mua mua là mà.”