Hai chuyện thêm một lúc, thấy cô bán hàng vẻ mất kiên nhẫn, Lâm Khê mới lên tiếng chuyện chính.
“Mẹ , chắc mấy hôm nữa con về , tiện thể đưa Tranh về cho bố xem mặt luôn.”
Mẹ Lâm con gái về, mừng rỡ khôn xiết, vội vàng đồng ý.
“Ừ ừ, , về là . Bao giờ thì về? Về mấy hôm? Để còn dọn phòng.”
Nghe giọng phấn khởi, Lâm Khê cũng theo.
“Con cũng nữa ạ, con chỉ báo với một tiếng, sợ lúc đó bận quá quên mất.
Chắc là mấy hôm nữa , vé cũng mua. Mẹ đừng sốt ruột, đợi con lên tàu con sẽ gọi điện báo cho .”
“Được , mấy hôm nay sẽ chú ý điện thoại. À mà, Tranh cũng về chứ nhỉ, con dặn đừng mua nhiều đồ như nữa!”
Lâm Khê mỉm : “Anh đang ở ngay cạnh đây, lát nữa con với .”
“Ừ, cúp máy đây, còn đang xếp hàng chờ. Mẹ ở nhà chờ con.”
“Vâng ạ!”
Cúp điện thoại, trong lòng Lâm Khê vẫn còn vương vấn chút cảm xúc.
Bố ở thế giới thật sự thỏa mãn tất cả những ảo tưởng của cô về bố , cô thật sự cảm ơn ông trời cho cô cơ hội .
“Gọi xong ? Vừa nãy em gì mà gian thế?” Lục Tranh hỏi.
“Lát nữa em kể cho . À mà, Kỳ Kỳ vẫn về nhỉ? Hay là về .”
Lục Tranh trả tiền xong, hai rời .
“Cho nên, thật sự khiến bác trai bác gái phiền lòng ?”
“Không , chỉ là thể nhiều quá. Nhà cũng là thường, bố em sợ như sẽ khiến gánh nặng.”
“Vậy thì, nên chuẩn gì đây? Lần đầu tiên đến nhà mắt, thể để em mất mặt !”
“Này , nữa . Em cảnh cáo đấy, em chỉ là đứa con gái chân yếu tay mềm thôi, xách nhiều đồ .
Lỡ mà mua nhiều quá, đến lúc gặp mặt ôm em lóc sướt mướt thì hổ c.h.ế.t .”
Lâm Khê dứt lời, Lục Tranh gạt bỏ ý định mua sắm linh đình.
là nhà Lâm Khê chắc chắn sẽ đón, lúc đó mà tay xách nách mang thì đúng là ngại c.h.ế.t .
mang quà cũng , xem suy nghĩ thật kỹ mới .
Thế là, suốt quãng đường còn , Lục Tranh cứ cau mày trầm ngâm suy nghĩ.
Lâm Khê cũng trêu nữa, chuyện đúng là suy nghĩ cho kỹ.
Mặc dù qua thư từ thì bố cô cũng ý phản đối Lục Tranh. linh cảm mách bảo cô, nếu Lục Tranh thể hiện , chuyện của hai chắc chắn còn nhiều gian nan.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-om-yeu-xuong-nong-thon-bi-soi-con-nha-dai-doi-truong-nhin-trung/chuong-305.html.]
Lục Tiểu Hữu hôm nay thể là mặt mày hớn hở, cho dù buổi trưa đám em chuốc say cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của .
Buổi tối, nhà họ Dương còn bày mấy bàn tiệc.
Lục Tiểu Hữu nắm tay Dương Tuệ Tâm, từng bàn một để cảm ơn .
Đến bàn Lục Tranh, đều ồn ào cả lên.
“Anh Tranh , hôm nay em lấy vợ . Ngàn lời xin gói gọn trong chén rượu , em cạn .” Lục Tiểu Hữu lớn, uống cạn ly rượu.
Lục Tranh cũng dậy, cụng ly với .
“Sau , cuộc sống của hai đứa nhất định sẽ suôn sẻ hanh thông.” Lục Tranh vỗ vai Lục Tiểu Hữu một cái thật mạnh, đó sang Dương Tuệ Tâm đang tươi rói bên cạnh, : “Em dâu, sống hạnh phúc với Tiểu Hữu nhé.
Sau chuyện gì cứ với , giúp nhất định sẽ giúp hết ! Còn nữa, thằng nhóc mà dám bắt nạt em, cứ việc đến tìm , xử lý nó cho.”
“Dạ, mà dám lên mặt với em, nhất định bênh em đấy.” Dương Tuệ Tâm cũng hào phóng nâng ly.
Đến bàn Trịnh Nguyên, Lục Tiểu Hữu sớm kéo cổ .
“Anh Tiểu Hữu, bọn em đợi lâu .”
“Nào nào, hôm nay khách sáo nhé, để rót đầy cho em.”
“Phải đó Tiểu Hữu , hôm nay là ngày vui của em, uống thêm vài chén .”
…
Tiếng chúc rượu rôm rả vang lên, khí thật náo nhiệt.
Trong bầu khí vui vẻ nhộn nhịp như , Lâm Khê cũng vui tả xiết, cô hy vọng tất cả những yêu cuộc sống đều một tương lai .
Buổi tối, Lục Tranh và Lục Chấn Quốc đều uống khá nhiều rượu, bốn từ chối ý của tiễn, tay trong tay, ánh trăng, chậm rãi về.
Hôm nay Lâm Khê cũng chuốc cho uống chút rượu, lúc đầu óc choáng váng, trông còn tỉnh táo bằng Lục Tranh uống kha khá.
Lục Tranh cẩn thận đỡ cô, sợ cô ngã.
“Cẩn thận nào, là để cõng em nhé?”
“Ưm ~ cần cần ~”
Lâm Khê đẩy tay Lục Tranh , tự về phía , khiến Lục Tranh dám lơ là một chút nào.
Lưu Thuý Hoa và Lục Chấn Quốc vài bước, hai trẻ tuổi, mặt đều là ý .
“Ông xã , hôm nay A Tranh với , Tiểu Khê quyết định dẫn nó về mắt bố nó đấy.
Ông đấy, lát nữa về nhà nhớ dặn dò hai đứa nó đấy, ?
Đừng quên đấy nhé! cảnh cáo ông, nếu như vì ông mà hỏng chuyện của con cái, thì đừng trách , rõ ?" Lưu Thuý Hoa vỗ mạnh Lục Chấn Quốc hai cái.
“Ôi chao, mà, Thúy Hoa , em nhẹ tay chút , đau c.h.ế.t .” Lục Chấn Quốc xoa xoa vai, nhịn cằn nhằn.