“Em tỉnh ? Cảm thấy đỡ hơn ?” Lâm Khê vuốt ve mi tâm nhíu chặt của bé, dịu dàng hỏi.
Lý Nhạc Hiên thấy giọng nữ dịu dàng, cố gắng mở đôi mắt mơ màng .
“Mẹ… ơi…” Cậu bé hết câu ngất vì kiệt sức.
Lâm Khê giật , vội vàng đưa tay bắt mạch, thấy mới yên tâm.
“Ôi, , chắc là bé đói quá nên ngất xỉu thôi. Phải cho bé ăn chút gì .” Lâm Khê thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tranh gật đầu: “Được, lấy chút canh cho bé uống, nãy còn chút trong nồi. Em cùng .”
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Lâm Khê ngạc nhiên , chỉ một đoạn ngắn như mà. thấy ánh mắt bất an của Lục Tranh, cô thở dài.
“Vậy thôi.” Lâm Khê chủ động nắm lấy tay Lục Tranh.
Lục Tranh Lâm Khê vất vả nữa, nên chủ động nhận nhiệm vụ chăm sóc bé.
“Anh cho bé uống chút nước , hẵng cho uống canh, bé nhịn đói bao lâu , sợ bé tiêu hóa nổi.” Lâm Khê bên cạnh Lục Tranh, nhỏ nhẹ .
Lục Tranh gật đầu, kiên nhẫn theo lời Lâm Khê dặn, hề tỏ khó chịu.
May mà bé vẫn còn phản ứng, dù ngất xỉu vẫn thể đút nước , chỉ là chậm một chút thôi.
Lục Tranh thấy lông mày bé khẽ động đậy, bèn : “Nhóc con, nếu em tỉnh thì sẽ canh uống đấy.”
Không là Lý Nhạc Hiên thật sự thấy là do đồ ăn quá hấp dẫn, Lục Tranh , bé run rẩy tỉnh .
Lục Tranh nhướn mày, mặt lộ chút ý .
“Nào, chúng uống chút nước , lát nữa cho em uống chút canh nhé.” Lâm Khê đưa cốc nước tay cho Lục Tranh.
Lý Nhạc Hiên cảnh giác xung quanh, nhớ là chị gái xinh mặt cứu .
“Đừng sợ, bắt .” Lâm Khê thấy rõ sự sợ hãi và bất lực của bé, vội vàng an ủi.
“Lại đây, để cho em uống, từ từ thôi, đừng sặc.” Tuy Lục Tranh vẫn lạnh lùng, nhưng giọng dịu dàng hơn hẳn.
Tất nhiên là nhận thằng bé sợ , nhưng mà sợ cũng chẳng còn cách nào khác, nào để Lâm Khê cho nó uống nước, dù nhỏ tuổi nhưng cũng là con trai.
Lục đại gia ghen tuông nghĩ thầm.
Lý Nhạc Hiên cố nén nỗi sợ hãi với Lục Tranh, ngoan ngoãn cúi đầu nhấp từng ngụm nước, chẳng mấy chốc, cốc nước vơi phân nửa.
“Còn uống nữa em?” Lâm Khê hỏi.
Lý Nhạc Hiên ngượng ngùng gật đầu.
Thằng bé quá khát, lâu lắm uống nước.
Cho Lý Nhạc Hiên uống thêm nửa cốc nữa, thấy thằng bé vẫn còn uống, Lục Tranh bèn cầm lấy cốc nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-om-yeu-xuong-nong-thon-bi-soi-con-nha-dai-doi-truong-nhin-trung/chuong-320.html.]
“Uống ít thôi, coi chừng vỡ bụng, uống chút canh gà .” Lục Tranh đặt cốc nước xuống, bưng bát canh gà ở bên cạnh lên.
Tuy rằng Lý Nhạc Hiên đói, nhưng bé vẫn kìm lòng, từ từ uống từng thìa canh mà Lục Tranh múc cho, hề để lộ chút tham lam nào.
Lâm Khê bên cạnh, khỏi cảm thán, đều là trẻ con, khác đến ? Đứa nhỏ đáng thương khiến cô đau lòng, còn tên nhóc Liêu Lôi thì khiến cô nhếch mép.
Nghĩ đến Liêu Lôi, Lâm Khê đầu , phát hiện hai vợ chồng Liêu Hải lúc đang chằm chằm cô.
Thấy Lâm Khê đầu , Liêu Hải vội vàng nặn nụ , dậy khỏi giường.
“Cái đó… Cô gái, cô thể xem giúp cho con trai ?” Liêu Hải chìa tay xoa xoa, ánh mắt tha thiết, ngược còn dùng ánh mắt ác ý Lâm Khê nữa.
Nhất là lúc Lục Tranh qua, Liêu Hải thiếu điều cúi đầu xuống tận gót chân.
Không còn cách nào khác, khi tận mắt thấy Lục Tranh dễ dàng chế ngự Tiêu Dũng và Hồ Quyên Lệ, mới , thì lúc đầu Lục Tranh đ.á.n.h một quyền còn nương tay!
Bây giờ đang cầu xin , nào còn dám đắc tội nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ tha thiết của hai vợ chồng, Lâm Khê cũng cao, ung dung tới.
Cô vốn thích gia đình , nhưng mặt nghề y, đều bình đẳng như .
Lâm Khê bắt mạch cho Liêu Lôi , khi phát hiện triệu chứng giống hệt Lý Nhạc Hiên, cô bắt đầu châm cứu cho bé.
Sức khỏe Liêu Lôi vốn , thêm bỏ đói lâu, nên bao lâu tỉnh .
------------------------------
Trần Tú Nga thấy con trai tỉnh , cuối cùng cũng òa .
Còn để bà hồn, nhân viên bán vé bế Liêu Vũ .
“Con bé là con gái nhà chị ? Haizz, đúng là tội nghiệp quá, cái tên khốn nạn , chúng thẩm vấn mãi mà hé răng nửa lời.
May một hành khách vệ sinh, phát hiện con bé trong buồng vệ sinh.” Nhân viên bán vé tức giận .
Đều là con cái, thấy con cái hành hạ thành như , ai mà chẳng thấy xót xa.
Liêu Hải nhận lấy Liêu Vũ từ tay nhân viên bán vé, nước mắt tuôn rơi.
Trước đây ông luôn cho rằng chỉ là con gái thôi, chắc chắn con trai quan trọng hơn.
Thế nhưng mấy tiếng đồng hồ Liêu Vũ mất tích, ông mới phát hiện , thì con bé vẫn luôn âm thầm yêu thương bọn họ, mặc dù bố thiên vị em trai hơn.
Giặt giũ nấu cơm, chăm sóc em trai, từng một lời oán trách.
“Bác sĩ, cô xem thử, con gái cũng giống con trai ?”
Liêu Hải ôm Liêu Vũ, nhẹ nhàng đặt cô bé lên chiếc giường trống bên cạnh.