“Thôi nào, đừng bĩu môi nữa, sợ thằng bé Lục Tranh ngại thôi, nó đến nhà nghỉ ngơi .”
Hừ, lúc nào cũng bênh . Lâm Khê khoanh tay, hất mặt.
“Ôi trời, con bé , lớn mà còn như trẻ con. Thôi nào, sai , nên con như , ?”
“Vậy thì .”
Nhìn con gái nhí nhảnh đáng yêu, Lâm cũng bật .
là con bé , càng lớn càng giống trẻ con.
mà cũng , trẻ con như mới là chuyện gì lo nghĩ.
“Đây là bố nó mang đến cho hai đứa ?” Lâm đồ phân loại rõ ràng bàn, lên tiếng.
“Vâng ạ, nếu còn xe, chắc bố còn chuẩn nhiều hơn nữa.”
Nhìn đồ đạc chất đầy, Lâm Khê khỏi, sức lực của Lục Tranh thật dạng .
“Tiểu Khê , thấy Lục Tranh là đứa , nhà nó cũng với con. Nếu con thấy nó vấn đề gì thì đồng ý nhé! Con xem, nó nấu ăn, nhanh nhẹn, lời con, lễ phép với chúng , đúng là đứa trẻ ngoan.”
“Chắc chắn , mắt của con mà thể kém ?” Nghe thấy Lâm khen Lục Tranh, Lâm Khê lập tức kiêu ngạo .
“Được , con gái mắt .”
Mẹ Lâm đồ, tặc lưỡi.
“Vậy mấy thứ bây giờ?”
“Thì ăn thôi, để thì ăn, để thì cất chứ .”
“Ừ, để lát nữa bảo bố con .”
Mẹ Lâm Lâm Khê.
“Hay là may cho Lục Tranh một bộ quần áo nhỉ, thấy nó cũng chẳng thiếu gì.”
“Được ạ, may thế, chắc chắn sẽ thích.”
“Được , may cho con một bộ luôn.”
Mẹ Lâm ngân nga khúc hát, vui vẻ về phòng chọn vải.
Bà thật sự lòng với trai .
Lâm Kiến Quân lảng vảng ở cửa hồi lâu mà vẫn chuẩn tâm lý xong.
C.h.ế.t tiệt, sáng nay ông còn lạnh lùng với , ngờ tối qua mất mặt như .
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Đều là bậc trưởng bối , mà hành xử như , trong lòng đứa nhỏ thầm ông thế nào nữa.
Nghĩ đến dáng vẻ say xỉn của ngày thường, Lâm Kiến Quân dám nhớ tình cảnh tối qua.
Chuẩn tâm lý suốt một hồi, cuối cùng ông cũng trong hẻm lôi Lâm Hâm về, hai cha con cùng bước nhà.
“Chú, Lâm Hâm, hai về ? Ôi, kịp lúc ăn cơm luôn ! Hôm nay em món miến hầm thịt heo kiểu Hắc Long Giang quê con, ăn thử xem!”
Lục Tranh tay bê một tô đầy thức ăn, vẻ như mới nấu xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-om-yeu-xuong-nong-thon-bi-soi-con-nha-dai-doi-truong-nhin-trung/chuong-341.html.]
Lâm Hâm hít hít mũi: “Anh Lục Tranh, thơm quá , tự tay hết hả?”
“Ừ, rửa tay , chút nữa ăn thử xem , xem hợp khẩu vị ?” Lục Tranh .
“Chú, chắc chú cũng đói , cháu xào thêm hai món chay nữa, ăn luôn ạ!”
“Ừ, , cảm ơn cháu!” Thấy Lục Tranh vẻ nghiêm túc, sắc mặt Lâm Kiến Quân cũng dịu phần nào.
Hừ, xem như thằng nhóc cũng điều.
“Woa! Anh Lục Tranh, sợi miến ngon quá , thơm mùi thịt nữa, ngon bá cháy!” Lâm Hâm xuýt xoa ăn miến, giơ ngón cái lên.
“Phải đó, Lục Tranh, tay nghề của con đỉnh thật đấy!” Lâm cũng rạng rỡ khen ngợi.
“Cảm ơn bác, cháu cũng chỉ sơ sơ thôi ạ, còn học hỏi thêm nhiều! Mọi thích ăn là cháu vui !”
“Ông xã, ngon ? Người Lục Tranh nấu nướng mất công như , cũng cho chút phản ứng chứ?”
Mẹ Lâm cố ý huých huých Lâm Kiến Quân đang cắm cúi ăn, trêu chọc .
Lâm Kiến Quân thấy đều , lau miệng, ngượng ngùng : “Cũng… cũng , mất công con !”
Mọi dáng vẻ lúng túng của Lâm Kiến Quân, đều bật .
“Bố, chỉ thôi á? Bố ăn hết hai bát cơm còn gì!” Lâm Hâm Lâm Kiến Quân, chút sợ hãi .
“Này, cái thằng nhóc , ăn đòn hả?” Bị vạch trần, Lâm Kiến Quân giận dữ .
“Mẹ ơi, cứu con!”
“Nào, ăn chút rau , cả trưa nay em ăn gì hồn cả!” Lục Tranh gắp cho Lâm Khê một ít thức ăn.
“Ừm!” Lâm Khê cầm đũa lên, chậm rãi ăn.
Thấy Lâm Khê chịu ăn thức ăn gắp, Lục Tranh thở phào nhẹ nhõm. May quá, giận lắm, vẫn còn dỗ !
“Lát nữa ăn cơm xong, chúng ghé qua nhà Văn Lễ một lát nhé, còn mua ít đồ cho mấy đứa em của nữa!” Lục Tranh ghé tai cô gái nhỏ .
“Vâng ạ!” Lâm Khê gật đầu: “Còn thư với tiền nữa, đừng quên đấy!”
“Anh , em ăn từ từ thôi, đừng vội!”
Lục Tranh và Lâm Khê nhỏ giọng bàn bạc kế hoạch buổi tối.
“Tối nay sang nhà Văn Lễ hả? Nhớ mang theo đèn pin nhé, giờ ngày ngắn đêm dài, tối nhanh lắm!” Mẹ Lâm sang với Lâm Khê.
“Vâng, con ạ!”
“Nói đến nhà Văn Lễ, Văn Kỳ đúng là đứa thằng bé cầu tiến. Mới đó mà thăng chức đấy, mấy đứa cũng với Văn Lễ một tiếng, bảo nó đừng lo lắng nữa.
Bây giờ ngày nào Tiểu Hâm học cũng Văn Nhã cùng nhỉ! Phải Tiểu Hâm!”
“Hả? Dạ , bọn con ngày nào cũng học về cùng mà! Chỉ là Văn Nhã tan học chơi với bọn con thôi, nó bảo về nhà nấu cơm!”
Lâm Hâm xong, bỗng nhiên cảm thấy lưng lành lạnh.
“Thật ? Con bé Văn Nhã mới mười tuổi nấu cơm ? Còn con thì ?
Lại còn bảo chơi với con. Lâm Hâm, con thử xem, đứa nào trạc tuổi con mà suốt ngày chỉ lo rong chơi như con ?”