“Hứ, chỉ giỏi bắt nạt thôi.” Lâm Khê bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn.
Từ Vi cái gì cũng , chỉ là cái miệng, đúng là quá đáng.
"Hahaha…"
Nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của Lâm Khê, Lý Hiểu Hồng và những khác đều ngặt nghẽo.
“Thôi thôi, đùa nữa, chị Hiểu Hồng, chị dẫn em quen với ạ.”
“Ừ.”
“Lại đây, để chị phủi phủi cho.” Lưu Chiêu Đệ kéo Lâm Khê , cẩn thận chỉnh sửa tay áo cho cô.
“Cảm ơn chị Chiêu Đệ ạ.” Lâm Khê ngọt ngào.
“Thôi, chúng ngoài thôi.”
Bốn trò chuyện vui vẻ khỏi cửa, Lâm Khê liền trông thấy hai cô gái lạ mặt mái hiên.
“Thanh niên tri thức Phương,Thanh niên tri thức Tiêu chào hai , đây là thanh niên tri thức Lâm Lâm Khê. Hôm nay cô mới từ nhà quen chuyển về.”
“Tiểu Khê, đây là Phương Khả Hân, Thanh niên tri thức Phương, vị là Tiêu Nhiên Thanh niên tri thức Tiêu, quen với !”
Lý Hiểu Hồng là phụ trách nhóm nữ tri thức, việc lớn nhỏ đều do cô tổ chức.
Lâm Khê chủ động mỉm với bọn họ.
Phương Khả Hân khuôn mặt bầu bĩnh, gặp ai cũng ba phần, thấy Lâm Khê đưa tay về phía , vội vàng đáp lễ.
Tiêu Nhiên vẫn luôn lạnh lùng ngoài quan sát, ngờ cái vùng núi hẻo lánh lạc hậu cô gái xinh như .
Nếu cùng Hướng Dương, cô mới đến cái nơi khỉ ho cò gáy .
Nhớ đến con khốn nạn ở chung phòng với , Tiêu Nhiên bĩu môi khinh thường.
Lúc thấy Lâm Khê đưa tay về phía , bởi vì đang bực bội, cô coi như thấy, chậm chạp chịu đưa tay .
Lâm Khê đợi một hồi, nhướng mày, đây là đến ghét bỏ !
Lâm Khê cũng là tính khí, đặc biệt là những ngày , Lục Tranh nuông chiều nên càng thêm ngang bướng.
Thấy Tiêu Nhiên như , cô cũng miễn cưỡng, trực tiếp rụt tay về.
Phương Khả Hân thấy Tiêu Nhiên nể mặt như , chút ngại ngùng, thấy sắc mặt Lâm Khê mấy lắm, vội vàng lành: “Tiêu Nhiên nó nhút nhát.”
Nói kéo kéo tay áo Tiêu Nhiên: “Người chào hỏi kìa!”
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Bị mấy chằm chằm, Tiêu Nhiên cũng chút lúng túng, một lúc lâu mới cứng ngắc giải thích: “Xin , lơ đãng, thấy. Chào cô, thanh niên tri thức Lâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-om-yeu-xuong-nong-thon-bi-soi-con-nha-dai-doi-truong-nhin-trung/chuong-359.html.]
Lâm Khê nào dễ dỗ dành như , thèm liếc cô một cái, trực tiếp bếp.
“Cô!” Tiêu Nhiên chút tức giận, đây là đầu tiên dám cô mất mặt như .
“Cô cái gì mà cô, đồ chút lễ phép nào.” Từ Vi liếc Tiêu Nhiên từ xuống , lời chút nể nang.
Đùa , Lâm Khê mà cô cũng dám bắt nạt, tự xem !
Nói xong, cô đẩy Tiêu Nhiên , cũng về phía nhà bếp.
Lý Hiểu Hồng và Lưu Chiêu Đệ tuy gì, nhưng cũng bước về phía nhà bếp, đặc biệt là Lý Hiểu Hồng, mặt còn vẻ thiết như lúc mới đến.
“Người gì á? là núi cao hoàng đế xa!” Tiêu Nhiên tức giận đá đá góc tường.
“Thôi , Tiêu đại tiểu thư, cô thể đừng bày cái bản mặt thổ tả đó , sắp cô hại c.h.ế.t , cô đắc tội với bọn họ gì?”
Phương Khả Hân tức giận, Lý Hiểu Hồng đó rõ ràng là phụ trách, Tiêu Nhiên dám ngang nhiên bắt nạt lão tri thức mặt cô , đúng là sống nữa mà.
“Cái gì? Là bọn họ cũng bất lịch sự mà?” Bị Phương Khả Hân mắng, Tiêu Nhiên bất mãn.
“Ôi chao, quản cô nữa, thật đấy, rõ ràng và họ xuống nông thôn , cô cứ xen . Đại tiểu thư, cô gì hả? Cô thật cho rằng xuống nông thôn là để chơi ? Phải việc đồng áng đấy.
Bây giờ thì , còn bắt đầu việc đắc tội hết với lão tri thức , chúng đây hả?"
Phương Khả Hân hiện tại hối hận, chọn cùng họ xuống một nơi, đụng Tiêu Nhiên cái đồ đại tiểu thư , cô cảm thấy cuộc sống của cô nhất định sẽ khó khăn.
Tuy Tiêu Nhiên kiêng dè Phương Khả Hân là em họ của Cố Hướng Dương, nhưng cô từ nhỏ nuông chiều từ bé, lúc thấy Phương Khả Hân ghét bỏ như , tính khí tiểu thư lập tức bộc phát.
“Cô tưởng cô là ai chứ? Nếu họ Hướng Dương, cô dám chuyện với như ?” Nói xong đẩy Phương Khả Hân một cái.
Phương Khả Hân kịp đề phòng, cánh tay va tường.
Thấy Phương Khả Hân lộ vẻ mặt đau đớn, Tiêu Nhiên cũng hối hận, cô mím mím môi, cuối cùng vẫn gì.
Tuy nhà họ Phương là gia đình giàu như nhà họ Tiêu, nhưng Phương Khả Hân từ nhỏ cưng chiều.
Cô bé da mỏng thịt mềm, va một cái liền trầy đỏ một mảng lớn, Phương Khả Hân thấy vết thương, nước mắt liền rơi lã chã.
Tiêu Nhiên thấy cô , chút sợ hãi, dù Cố Hướng Dương là chiều chuộng cô em họ .
“Cô… Cô đừng nữa, … cố ý.”
“Anh!” Phương Khả Hân để ý đến lời xin của Tiêu Nhiên, đôi mắt ngấn lệ về phía Cố Hướng Dương đang ở cửa.
Cố Hướng Dương mua gạo xong với Đường Chấn, lúc thấy em họ như mưa, vội vàng bỏ đồ xuống, lo lắng hỏi: “Sao ? Ai bắt nạt em?”