Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng - Chương 377

Cập nhật lúc: 2025-12-23 12:04:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60KknvO1kD

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cho dù sớm khắc ghi dung nhan của tiểu cô nương trong lòng, nhưng một nào, thể quang minh chính đại như , tỉ mỉ khắc họa trong lòng.

 

Rất lâu , Lục Tranh vẫn thể nhớ rõ dáng vẻ tươi của tiểu cô nương khi mới gả cho .

 

Lâm Khê mở mắt , đ.â.m một đôi mắt ôn nhu như nước.

 

“Tỉnh ? Thế nào? Vẫn chứ?”

 

Lục Tranh hôn lên trán Lâm Khê, nhỏ giọng hỏi.

 

Lâm Khê khẽ động, hề bài xích sự gần gũi của Lục Tranh.

 

“Vẫn còn đau... khó chịu...” - Lâm Khê ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nũng nịu .

 

“Đau ở thế? Để xoa bóp cho em.” - Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của Lâm Khê, trong lòng Lục Tranh đau lòng thôi.

 

Lục Tranh đưa một tay trong chăn, xoa bóp eo cho Lâm Khê.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khê đỏ ửng, cô phát hiện cả hai đều mặc quần áo.

 

Lục Tranh cảm nhận tiểu cô nương trong lòng đột nhiên căng thẳng, chút khó hiểu.

 

“Thả lỏng một chút, xoa bóp cho em. Còn chỗ nào đau nữa ?”

 

Lâm Khê lắc đầu.

 

“Nói cho , nếu sẽ mở chăn kiểm tra đấy!” - Lục Tranh dọa.

 

Lâm Khê ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt Lục Tranh.

 

“Vậy thì cho chỗ nào đau, mà, ?” - Lục Tranh nhịn , .

 

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

“Không… chỗ nào khác, chỉ… chỉ là chỗ… chỗ đó ê ẩm...” - Lâm Khê nhỏ như tiếng muỗi kêu.

 

Lục Tranh nhướng mày, một lúc lâu mới phản ứng kịp.

 

Tiếng trầm thấp truyền đến, thông qua lồng n.g.ự.c ngừng rung động màng nhĩ của Lâm Khê, Lâm Khê ngượng ngùng véo eo Lục Tranh.

 

 

“Này, véo, em chịu nổi .”

 

Lâm Khê Lục Tranh nắm lấy tay, cảm nhận một vài đổi cơ thể , hổ thôi, lập tức rúc lòng Lục Tranh, trở thành một chú chim cút nhỏ yên lặng.

 

Lục Tranh cúi đầu, khẽ vuốt tóc Lâm Khê, ôm chặt tiểu cô nương lòng, cố gắng điều hòa nhịp thở.

 

“Có muộn lắm ? Em dậy bữa sáng!” - Lâm Khê đột nhiên nhớ tới phong tục ở đây, ngẩng phắt đầu lên.

 

Lục Tranh đang ôm ấp trong lòng, tiểu cô nương nhúc nhích đụng trúng cằm .

 

Lục Tranh rên rỉ.

 

“Có đau ? Xin , xin .” - Lâm Khê ôm trán, chắc Lục Tranh còn đau hơn cô.

 

“Không , , để xem nào.”

 

Lục Tranh kiểm tra trán tiểu cô nương, thấy cô mới yên tâm.

 

“Sao thế? Lo lắng cho ?” - Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Lâm Khê, còn với vẻ mặt lo lắng, Lục Tranh nhéo nhéo má Lâm Khê.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-om-yeu-xuong-nong-thon-bi-soi-con-nha-dai-doi-truong-nhin-trung/chuong-377.html.]

“Không , chỉ đau một chút.”

 

Lâm Khê bĩu môi, nhẹ nhàng xoa xoa cằm va đỏ.

 

“Nếu thực sự đau lòng, thì hôn một cái là khỏi.” - Lục Tranh ôm eo tiểu cô nương, khẽ .

 

Lâm Khê để ý đến , sờ sờ, thấy gì đáng ngại mới yên tâm.

 

“Lát nữa mà vẫn còn đau thì bôi t.h.u.ố.c mỡ cho .”

 

“Được , , , vợ của thật là thương .” Lục Tranh nhanh chóng hôn trộm lên mặt Lâm Khê.

 

Lâm Khê liếc xéo một cái.

 

“Làm gì thế, dậy ?” - Lục Tranh thấy tiểu cô nương chuẩn xuống giường, vội vàng .

 

“Chứ nữa, muộn như , em là phận dâu mà.”

 

Lục Tranh dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Khê, nhịn : “Biết , , hôm qua dặn dò , để em nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay bọn họ đều thăm hết .”

 

“Thật ?” - Lâm Khê trợn tròn mắt, chút dám tin.

 

“Ừ! Em tin thì chúng dậy xem thử nhé!”

 

“Ừm!”

 

Lâm Khê dậy, cảm thấy lành lạnh. Lại thấy nụ ý ” của đàn ông, lúc mới nhận mặc quần áo.

 

“Anh nhắm mắt !” - Lâm Khê kéo chăn qua, với vẻ tức giận.

 

“Sao còn ngại ngùng thế, tối qua thành thật với .” Trên mặt Lục Tranh nở nụ thoải mái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt .

 

Nàng dâu nhỏ thẹn thùng, đừng chọc giận cô .

 

Lâm Khê xuống giường, chân mềm nhũn, trừng mắt Lục Tranh hai cái, lúc mới nguôi giận.

 

Nghĩ đến hôm qua cô lóc cầu xin chậm một chút, cũng , Lâm Khê liền tức giận nghiến răng.

 

Vươn tay ném chăn lên Lục Tranh, lúc mới ung dung quần áo.

 

Lục Tranh chăn trùm kín mặt, chút ngơ ngác, kéo chăn liền thấy một bức tranh mỹ nhân y phục.

 

Tiếng nuốt nước bọt vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Lâm Khê đầu liền thấy Lục Tranh như hôm qua giường, biểu cảm khác gì, lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo.

 

“Anh ? Đừng nữa, bây giờ .”

 

Lục Tranh dáng vẻ khẩn trương của tiểu cô nương, mang theo ý xuống giường tới.

 

Lâm Khê thấy cứ như trần truồng xuống giường, vội vàng nhắm mắt , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

 

“Mở mắt , chúng là vợ chồng, em tập quen với , đừng thẹn thùng như . Em càng thẹn thùng càng bắt nạt em.”

 

Lục Tranh vuốt ve tấm lưng trần nõn nà của Lâm Khê, khiến cô run lên từng đợt.

 

“Không trêu em nữa, mặc quần áo , coi chừng lạnh.” Lục Tranh thưởng thức một hồi vẻ e lệ của cô gái nhỏ, lúc mới động lòng trắc ẩn buông cô .

 

 

Lâm Khê trừng mắt một cái, xoay sang chỗ khác, nhanh nhẹn quần áo, cố gắng lờ ánh mắt nóng bỏng phía .

 

 

Loading...