Nàng   bắt  cung, tuy   phong tước vị, nhưng vẫn ăn ngon mặc .
 
Thậm chí, tân đế còn  hề hạn chế tự do của nàng.
 
Mọi  đều cho rằng, tân đế nhớ tình xưa nghĩa cũ.
 
Sau biến cố gia tộc, Giang Thi Âm cũng khôn ngoan hơn, tìm đến , cố ý châm chọc:
 
“Ngươi vĩnh viễn  thể  thế . Đồ  thế, mãi mãi chỉ là đồ  thế.”
 
Ta  sớm đoán  màn .
 
Nàng   , trong góc ngự hoa viên, tân đế đang   lương đình hóng gió.
 
Ta chọn chỗ , chính là để  tận mắt chứng kiến tất cả.
 
Giang Thi Âm ép  từng bước,    coi hoàng hậu là gì.
 
“Có   sẽ nhàm chán. Hoàng thượng sớm muộn cũng chán ghét ngươi. Còn  thì khác,  sẽ mãi khi gần khi xa, khiến  nhớ mãi  thôi.”
 
Bề ngoài  lộ vẻ tức giận, nhưng trong lòng   nhạo.
 
“Ta  từng nghĩ đến việc  thế tỷ tỷ. Chỉ cần hoàng thượng gật đầu,  lập tức rời cung.”
 
Ta bất chợt đổi giọng, nắm lấy tay nàng:
 
“Thi Âm tỷ tỷ, tỷ hãy đối xử  với hoàng thượng một chút. Người thật sự  vất vả. Người dành cho tỷ cả một tấm chân tình,  tỷ  thể khiến  thất vọng hết   đến  khác?”
 
Nói ,  hung hăng bấu c.h.ặ.t t.a.y nàng.
 
Nàng đau đớn, lập tức xô mạnh  .
 
Ta thuận thế ngã xuống, ôm bụng, lộ vẻ thống khổ:
 
“Bụng … đau quá…”
 
Tân đế bước nhanh đến, trong mắt tràn đầy :
 
“Tri Ý! Tri Ý, nàng  ?”
 
Giang Thi Âm mất  chỗ dựa là gia tộc,  dám đối nghịch với tân đế, vội vàng dịu giọng, định mềm mỏng nũng nịu:
 
“Hoàng thượng,   …   nàng  bấu đau nên mới…”
 
Tân đế bế xốc  lên, quát to:
 
“Câm miệng! Độc phụ!”
 
Ta  xuất huyết.
 
Tân đế cau mày thật chặt, hẳn  nghĩ đến điều gì, ôm   ngay, đồng thời hạ lệnh:
 
“Mau! Truyền thái y!”
 
Gần nhất là tẩm cung của hoàng đế,   đưa thẳng đến đó.
 
Thái y xem qua, liền tâu:
 
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương  mang thai. Đây là động thai khí.”
 
Tân đế ngẩn ngơ một thoáng, bàn tay nắm lấy tay  run rẩy, giọng đầy kích động:
 
“Tri Ý… chúng   con  ?”
 
Ta mím môi, tỏ vẻ    rõ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-tam-co-sat-khanh/9.html.]
Tân đế lập tức hiểu :
 
“Tri Ý, nàng  sớm    thai, vì    với trẫm?”
 
Ta do dự, khuôn mặt buồn thảm:
 
“Hoàng thượng… thần … thật sự nên sinh đứa trẻ  ?”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Tân đế chợt nhớ tới lời  từng , chỉ cần  gật đầu,  sẽ rời cung.
 
Hắn siết chặt , vùi mặt  cổ :
 
“Ngốc , nàng là hoàng hậu của trẫm. Dĩ nhiên nàng  sinh  đích tử cho trẫm.”
 
Ta khẽ thì thầm:
 
“… còn Thi Âm tỷ tỷ thì ?”
 
Tân đế vỗ lưng  an ủi,  hề nhắc đến việc sẽ xử lý Giang Thi Âm  .
 
Kỳ thực, đứa bé của    định.
 
Hôm nay,  chỉ  nghiệm chứng một điều.
 
Quả đúng như  dự liệu, tân đế vẫn chẳng nỡ  hại Giang Thi Âm dù chỉ nửa phần.
 
Kiếp , ngay  lúc  c.h.ế.t, Giang Thi Âm ngạo mạn thốt  một câu:
 
“Ngươi  vì  ngươi thảm thế ? Bởi vì, chỉ  , mới là nữ tử mệnh định của hoàng thượng. Dù thế sự đổi  thế nào,  chọn cuối cùng cũng chỉ là .”
 
“Còn ngươi, Lâu Tri Ý, vĩnh viễn chỉ là kẻ  nền.”
 
13
 
Đêm đó,  mơ một giấc mơ. 
 
Trong mơ,  một quyển sách chậm rãi mở   mắt . 
 
Theo từng trang giấy lật qua,    hết cả quyển sách . 
 
Còn  những dòng chữ kỳ lạ lơ lửng trôi qua  mặt.
 
【Nam nữ chính vốn là một đôi trời sinh, duyên phận do trời ban. Nữ phụ mà  thể   đến bước , cũng xem như là nữ phụ mạnh mẽ nhất trong lịch sử .】
 
【 cho dù nữ phụ  vùng vẫy thế nào, nam chính cuối cùng vẫn sẽ chọn nữ chính.】
 
 【 ,  mệnh vốn dĩ  thể  đổi. Kết cục của nữ phụ, chính là cái c.h.ế.t.】
 
Ta  , nam chính trong sách chính là tân đế.
 
Mà nữ chính,   ai khác, chính là Giang Thi Âm.
 
Theo những dòng chữ , giữa tân đế và Giang Thi Âm  một sợi tơ hồng  thể nào cắt đứt.
 
Cho dù hiện giờ  tạm thời chiếm  một bước lợi thế, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ rơi  kết cục thảm tử của nữ phụ.
 
Ta mở mắt, ánh  trống rỗng, lặng im suốt nửa đêm.
 
Trời sinh một đôi ư? 
 
Vậy thì c.h.ế.t chung !
 
Vốn dĩ,   từng định tha cho tân đế. 
 
Nam nữ chính đều mất mạng, thì cái gọi là thiên thư , liệu còn  thể tồn tại nữa  ?!