Mỹ nhân thập niên 70 đến Tây Bắc, nam nhân cứng rắn "đỏ mặt" - Chương 163: Mất kiểm soát

Cập nhật lúc: 2025-08-29 03:32:20
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái miệng c.h.ế.t tiệt, cái cửa nào để đóng !

Lâm An An vội vàng xua tay, "Em, em ý đó, em chỉ là trong đầu nghĩ linh tinh, miệng linh tinh..."

Sở Minh Chu thấy cô miệng những lời mập mờ, mắt dán n.g.ự.c rời, khẽ bật , cầm lấy tay cô, đặt lên .

Sở Minh Chu nắm chắc cô gái nhỏ mắt trong tay, cô thích gì, mê nhất cái nào.

Hàng mi cong dài của Lâm An An khẽ run rẩy, chạm là cảm giác da thịt săn chắc, trong khoang mũi là mùi hương dễ chịu và sạch sẽ, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt sâu hun hút, dài hẹp của , đáy mắt còn mang theo một phần trêu chọc.

Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, mặt càng thêm nóng ran.

Lâm An An cố gắng rút tay về, nhưng Sở Minh Chu khéo léo giữ chặt, thể động đậy.

"Không thích ?"

Mặt Sở Minh Chu gần thêm một chút.

Đến gần kỹ, Lâm An An mới phát hiện lông mi , dày, phần đuôi mắt dài, rủ xuống ở vị trí đường kẻ mắt, khi khẽ rũ mi, mang vẻ lạnh nhạt, pha chút vẻ cấm dục tự nhiên.

Lâm An An nhích cả lên, Sở Minh Chu hợp tác với cô, xuống một chút.

Lâm An An dùng chóp mũi khẽ cọ lông mi . Hành động mật vô thức của cô khiến Sở Minh Chu khựng , đó ý trong mắt càng đậm, giọng cũng vô thức trầm xuống vài phần: "An An, em đang chơi với lửa đấy."

Lâm An An nhướng mày, ghé sát tai khẽ thì thầm, cắn tai chuyện.

Tai Sở Minh Chu nóng bừng, lan đến tận vành tai...

"Sao em ?"

Lâm An An đương nhiên là đoán, khi ăn cơm ở nhà họ Khổng, Khổng Thường Minh mấy thôi, gì khác ngoài việc về sự mong đợi của Sở Minh Chu đối với cuộc hôn nhân ban đầu, sự tò mò của đối với vợ.

Sở Minh Chu hề vô tình như ấn tượng của nguyên chủ, chỉ vô tình, mà còn trọng tình trọng nghĩa, tỉ mỉ, tôn trọng phụ nữ...

Anh ủng hộ nguyên chủ học, bao giờ ép buộc cô điều gì, mỗi tháng đều lặng lẽ gửi tiền, gửi quà cho cô.

Ngay cả bây giờ, vì cô sức khỏe , chỉ thể hết mực bao dung và kiềm chế, bao giờ miễn cưỡng điều gì. "Sở Minh Chu, thật , ngay từ đầu ghét em ? Dù cho giữa chừng nhiều hiểu lầm."

Định chừa cho đường lui, cô 'tẩy não' , khiến nghĩ:

"Đây đều là hiểu lầm, trách em !"

Tâm tư của Sở Minh Chu thấu đáo , tay nhẹ nhàng xoa eo cô, giọng trầm thấp: "Không đến mức ghét bỏ, chỉ là tôn trọng lựa chọn của em thôi."

Lâm An An vui, tay vô thức siết một chút. Sở Minh Chu khẽ hừ một tiếng, lập tức giữ chặt lấy tay cô! "... khi gặp em, em , lương thiện, đáng yêu, thông minh, nên nỡ để em rời ."

Sở Minh Chu trở , một tay vững vàng đỡ gáy cô, hai đổi chỗ cho .

Lâm An An đối diện với ánh mắt , bỗng dưng chút ngượng ngùng, lườm một cái: "Anh đừng xa!"

Ánh mắt tức khắc trở nên cháy bỏng, như thể lời thì thầm của Lâm An An đốt cháy ngọn lửa sâu thẳm trong lòng. Anh nhẹ nhàng bóp cằm cô, lực , khiến cô đau mà mang theo một sức mạnh thể chống cự.

"Anh thích."

Lâm An An khẽ giật , đó sự nhiệt tình của nhấn chìm, tim đập thình thịch.

thể cảm nhận , khác với ngày thường, cứ xoay vần mơn trớn, như thể lấy mạng cô ...

"Sở Minh Chu, xem thích gì?"

Động tác của Sở Minh Chu khựng , từ từ mở mắt, trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu... chính là thích nhất.

"Thích em, Lâm An An..."

Ánh đèn trong phòng sáng lắm, nhưng đủ để phản chiếu hình bóng hai đang quấn quýt cổ ...

Giấc của Lâm An An ngủ thẳng đến tận trưa hôm !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-thap-nien-70-den-tay-bac-nam-nhan-cung-ran-do-mat/chuong-163-mat-kiem-soat.html.]

Sở Minh Chu sáng sớm doanh trại, đến gần trưa về sớm để nấu cơm, còn mang về một con cá đặc biệt béo.

Đợi Lâm An An xoa eo bước , vặn bắt gặp đang cúi nếm thử canh cá.

Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt , lạnh lùng, nghiêm nghị, .

Lâm An An rõ ràng nhận khác .

Vô cớ toát thêm một chút khí chất của đàn ông vợ?

Đồ đàn ông tệ bạc!

Lâm An An lẩm bẩm trong lòng, đợi rửa mặt xong lên ghế, "hít" một tiếng, đau đến mức rên rỉ.

Đùi trong từng cơn đau nhức như điện giật, quả thực là lấy mạng .

Tối qua cuồng nhiệt đến mức chút mất kiểm soát, hôn cô say đắm, mái tóc ngắn của đ.â.m ngứa đau, cuối cùng còn khiến cô đầu hàng...

"Đói ?"

Sở Minh Chu bưng món ăn xong lên, thấy vẻ mặt cô đúng, vội vàng xổm xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi: "Em ? Rất khó chịu ?"

Trong phòng ấm áp, Sở Minh Chu cởi áo khoác, nới lỏng cổ áo quân phục. Từ góc độ Lâm An An , thể rõ vết đỏ xương quai xanh của .

Vừa là do quấn quýt giường mà ...

"Đau." Vừa , cô còn khẽ đá Sở Minh Chu một cái.

Tức thì đúng là tức thật!

Tức chí khí, khả năng tự chủ.

Cũng tức bừa, kỹ thuật tới, quá ngây ngô.

Sở Minh Chu thực cẩn thận , nhưng kỹ thuật, kiểm soát lực, giờ thì , di chứng quá lớn.

Nói thật, Sở Minh Chu lòng đang hoảng loạn.

Người đàn ông đối mặt với mưa b.o.m bão đạn còn sợ, lúc chút luống cuống tay chân.

"Tối qua là đúng, bây giờ em cảm thấy thế nào? Có đau ?"

"Ưm." Lâm An An tủi đáp.

Thư thái một lúc lâu, từ kêu đau chuyển sang kêu đói.

Sở Minh Chu dậy, lập tức múc cho cô một bát canh cá: "Trước hết uống một bát canh cá, còn ấm nóng, vặn dễ ăn."

Lâm An An nhận lấy canh cá, nhẹ nhàng thổi thổi, uống một ngụm, canh cá tươi ngon trôi xuống cổ họng, ấm tức thì lan tỏa khắp cơ thể: "Ưm, ngon thật."

Sở Minh Chu đối diện Lâm An An, đột nhiên hỏi một câu: "Anh nhớ là sưng lên , cần thoa thuốc ?"

Lâm An An: "..."

Câu hỏi Lâm An An trả lời thế nào, cô trừng mắt Sở Minh Chu một cái.

Sở Minh Chu thấy cô gì, nhíu mày: "Phải thoa thuốc chứ."

"Dừng , im , hết im miệng, ăn cơm ."

Lâm An An cúi đầu uống canh, thèm để ý đến nữa.

Khóe môi Sở Minh Chu khẽ cong lên, chỉ cảm thấy bộ dạng của cô vợ nhỏ nhà càng càng thích, thích đến nỗi tim cũng đau.

Có lẽ vì thể lực tiêu hao quá độ, Lâm An An đặc biệt đói, còn mệt, mệt đến nỗi ngón tay cũng nhấc lên nổi, cả yếu ớt vô cùng, giống như mất hai phần ba sinh mạng !

Muốn hồi phục mất bao lâu nữa...

Bốc đồng là ma quỷ mà!

Loading...