Mỹ nhân thập niên 70 đến Tây Bắc, nam nhân cứng rắn "đỏ mặt" - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-08-29 14:28:27
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời thì chiều lòng , cơn mưa lớn đến thế mà tạnh là tạnh, còn hửng nắng.

Nắng ấm trải xuống, tuyết tan càng nhanh hơn, cái lạnh khiến rụt cổ .

Sáng sớm, Sở Minh Chu Chính ủy Tần của Tiểu đoàn đặc nhiệm gọi , hình như gấp.

"Anh cứ việc của , lát nữa em sẽ đưa Tiểu Lan và các em đến trường, yên tâm, em chỉ chuyện với giáo viên chủ nhiệm thôi, hôm nay các em còn hoạt động tuyên truyền chính trị nữa mà!"

Chuyện bắt nạt học đường thể trì hoãn, đặc biệt là khi phụ phát hiện , thì một khắc cũng thể chờ đợi, trì hoãn một ngày thôi cũng thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn.

Sở Minh Chu vẫn chút yên tâm, nhưng thấy cô kiên quyết cũng đành dặn dò thêm vài câu: "Xảy bất cứ chuyện gì em cũng đừng vội, nếu giải quyết thì đợi xong việc."

"Em , cứ việc của , em tự lo liệu."

"Được."

Cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán cô, đội mũ quân đội khỏi nhà.

Lâm An An tự sửa soạn kỹ lưỡng, trang điểm nhẹ nhàng để sắc mặt trông hơn nhiều, trang phục cũng chú ý, cố gắng nổi bật vẻ điềm đạm và khí chất.

Ít nhất cũng khiến khác thấy dễ dây .

Chứ dáng vẻ ốm yếu, ai cũng thấy yếu ớt, dễ bắt nạt.

"Chị dâu, chị dậy ?"

Sở Minh Lan nấu cháo, đang chuẩn ăn sáng với Sở Minh Vũ.

Thấy Lâm An An , vội vàng thêm một bộ bát đũa.

"Chị dâu đưa các em học."

Sở Minh Lan đang cầm đũa thì khựng , trong mắt lóe lên vẻ căng thẳng.

Lâm An An giả vờ như chuyện gì, coi như thấy sự bất thường của cô bé: "Tiện đường thôi, lát nữa chị còn tìm Lý Lộ, chị bảo cô vẽ bìa sách và thẻ đánh dấu , chừng còn đến thành phố một chuyến."

Thấy chị dâu vì chuyện của Tịch Nghênh Nguyệt, Sở Minh Lan rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Hai đứa nhỏ đôi ủng mưa mới mua, kết hợp với bộ đồ thể thao, trông tinh thần, .

Sau khi ăn sáng đơn giản, Lâm An An quấn chặt hai đứa nhỏ, mới khỏi nhà.

Trên đường , mặc dù nắng vàng tươi nhưng gió lạnh căm căm vẫn khiến khỏi rùng .

Lâm An An một tay dắt Sở Minh Lan, một tay dắt Sở Minh Vũ, ba cùng đón gió lạnh về phía trường học.

Sở Minh Vũ nhảy nhót tưng bừng, vô cùng hài lòng với đôi ủng mưa mới, miệng ngừng : "Chị dâu ơi, đôi ủng sướng thật đấy, chẳng trơn chút nào."

"Thoải mái là , hôm nay trường hoạt động, đừng chạy linh tinh, chú ý an nhé."

Sở Minh Lan thì vẻ trầm lặng hơn, cô bé thỉnh thoảng lén Lâm An An, dường như đang quan sát xem chị dâu thực sự chỉ tiện đường đưa các em học .

Lâm An An nhận hành động nhỏ của Sở Minh Lan, nhưng thẳng, chỉ như chuyện gì mà trò chuyện với hai đứa về các hoạt động ở trường.

Rất nhanh, ba đến cổng trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-thap-nien-70-den-tay-bac-nam-nhan-cung-ran-do-mat/chuong-189.html.]

Trong sân trường khá nhiều học sinh, đều đang chuẩn cho hoạt động tuyên truyền chính trị sắp bắt đầu.

Lâm An An dẫn hai đứa trẻ về phía dãy nhà học, khi qua hành lang, thấy một nhóm học sinh đang vây quanh , xì xào bàn tán điều gì đó.

Cô vô tình liếc mắt một cái, phát hiện Tịch Nghênh Nguyệt cũng ở trong đó.

Tịch Nghênh Nguyệt cũng thấy mấy Lâm An An, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cô bé bĩu môi, cố tình nâng cao giọng : "Các xem , tớ mà các còn tin chứ! Sở Minh Lan thật sự cướp đôi ủng mưa của tớ, bây giờ còn đang ở chân kìa!"

Lâm An An nhíu mày, dừng bước, lạnh lùng về phía Tịch Nghênh Nguyệt.

Mấy cô gái cùng Tịch Nghênh Nguyệt đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Minh Lan, trong mắt mang theo vẻ dò xét.

Sắc mặt Sở Minh Lan lập tức trắng bệch, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm An An, môi cũng run.

Lâm An An nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Sở Minh Lan, hiệu cho cô bé đừng sợ, đó tiến lên vài bước, đối mặt với Tịch Nghênh Nguyệt.

hề phẩm đức là nhường nhịn con nít, hơn nữa cô còn ghét khác bóp méo sự thật.

Một chuyện thể nhịn, nhưng một lời rõ ràng, thì sẽ tương đương với việc nhận lấy cái tiếng vô cớ , sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Sở Minh Lan.

Giọng của Lâm An An rõ ràng và mạnh mẽ: "Bạn Tịch, cái tài đổi trắng đen của bạn nhỏ chút nào! Rõ ràng là bạn ở hợp tác xã mua bán giành lấy đôi ủng mưa chọn cho em gái , qua miệng bạn thành Tiểu Lan cướp của bạn?"

Tịch Nghênh Nguyệt hừ một tiếng, cứng cổ : "Cô đừng vu khống trắng trợn! Đôi ủng mưa vốn dĩ là định mua, Sở Minh Lan cô chính là ghen tị với , cố tình giành với ."

Lâm An An khóe môi nở nụ , quanh các bạn học xung quanh,

Giọng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Có thật ? Ông nội của Tịch học sinh là đoàn trưởng ? Nghe dì của em , bình thường em nấy, thật là ghê gớm đó!"

Tịch Nghênh Nguyệt dù cũng chỉ là một cô bé mười ba tuổi, ngang ngược nghĩa là thông minh, Lâm An An đổi thái độ, còn tâng bốc , hừ hừ mấy tiếng, "Đó là đương nhiên, em với Sở Minh Lan giống , cô sinh nuôi dạy, lấy gì mà đòi so với em?"

Ánh mắt Lâm An An sâu thẳm hơn, tầm đảo quanh bốn phía, để ý hết sắc mặt của .

Thì bình thường họ vẫn Tiểu Lan như thế ? Cơn giận trong lòng Lâm An An bùng lên, nhưng cô cố gắng kiềm chế hết sức, mặt vẫn giữ nụ nhạt, " học sinh Tịch, xem em tự hào về gia đình ? điều thể trở thành lý do để em bắt nạt bạn học, đảo lộn trắng đen !"

Không đợi Tịch Nghênh Nguyệt trả lời, Lâm An An đổi giọng, sang các học sinh xung quanh, "Các em học sinh chắc chắn tò mò ? Sở Minh Lan, thường xuyên Tịch Nghênh Nguyệt chèn ép, gan đến thế? Dám giật đồ ?"

Nghe cô , nhiều đều ngẩn , rõ ràng đều là chuyện.

Lòng Lâm An An lạnh toát, "Hôm qua ở hợp tác xã mua bán, chọn xong giày mưa cho Tiểu Lan, đang chuẩn trả tiền, Tịch học sinh và dì của em đến định cướp giật, còn chửi bới ác ý với chúng , điều nhiều ở đây đều tận mắt chứng kiến.

Thế thì , chỉ vì chúng nhường đôi giày mưa em bịa đặt trắng trợn như thế ? Tất cả chúng đều là bạn học cùng trường, vốn dĩ nên giúp đỡ và tôn trọng lẫn . học sinh Tịch dựa quyền thế gia đình, tùy tiện bắt nạt khác, còn các em.................. cũng chỉ lạnh lùng !!"

Các học sinh vây quanh xem trò vui .

Một sắc mặt khó coi..................

Những chuyện thì cảm thấy Lâm An An lý, cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

Lâm An An các em nhỏ phán xử chuyện , chỉ chuyện đẩy xa hơn một chút.

Phần lớn học sinh ở trường tiểu học đều là con cái của gia đình quân nhân, giáo dục tử tế từ bé, cô tin ai cũng giống Tịch Nghênh Nguyệt, ít nhất thì khả năng phân biệt đúng sai nên là .

Nói rõ ràng một chút, về cũng dễ tay.

Tịch Nghênh Nguyệt thấy Lâm An An , mặt lúc trắng lúc đỏ, gào lên vì thẹn quá hóa giận, "Các đừng bậy! Các Sở Minh Lan là thế nào, ai mà dám giúp cô , sẽ tuyệt giao với các !"

Lâm An An hừ lạnh một tiếng, "Tịch học sinh định lôi ông nội của em dọa nạt bạn học ? Điều chỉ khiến càng rõ sự hung hăng vô lý của em thôi! Em xem bộ dạng em bây giờ, thể thống gì? Em nghĩ sẽ mãi sợ em ?"

Loading...