“Con trai, con thấy ? Những   thật là vô ý thức! Con còn nhớ    với con , lúc đó  gặp một đứa bệnh tật, cùng với một bà già đanh đá  tàu…”
Bà thím béo  lôi chuyện nhỏ  tàu , thêm thắt đủ thứ   một hồi.
“Hóa  là họ!”
“Chứ còn ai nữa, sáng sớm nay  gặp , thật là xui xẻo! Khạc…”
Vợ của Từ Văn Bác khẽ kéo vạt áo chồng,  hiệu cho   đừng  nữa,   dịu giọng khuyên bà thím béo, “Mẹ, đừng  nữa, đây còn ở bệnh viện mà, chúng  về  .”
Vừa dứt lời, bà thím béo  lườm cô  một cái sắc lạnh, “Nói  ,   gì mà , cô lắm chuyện! Cô cứ cẩn thận   , lát nữa  thở  một  là c.h.ế.t đấy.”
Sắc mặt  phụ nữ lập tức tái mét, khóe mắt  đọng đầy nước mắt.
Biết rõ cô  bệnh hen suyễn,  mà  chồng vẫn  những lời như …
Cô  Từ Văn Bác, nhưng Từ Văn Bác thậm chí còn  liếc  cô một cái, trái  nhấc chân  về phía Tưởng Đồng, “Tiểu Đồng,  em  đến bệnh viện?
“Anh Văn Bác, em   hợp thủy thổ,  đặc biệt khó chịu, nên đến đây xem .”
“Cô khám xong ?”
“Chưa, đang định đăng ký khám thì trùng hợp gặp hàng xóm cũ ở quê. Cô   bệnh nặng quanh năm nên   quan tâm hỏi han,  ngờ... cô   còn giễu cợt .”
“Thì  chỉ là hàng xóm thôi ? Người như  trình độ thấp kém quá, cô bây giờ là nhân viên công ty xe buýt của chúng ,  chú ý giao tiếp, giữ gìn danh dự.”
“Sáng nay    việc gì,   cùng cô nhé, coi như là chăm sóc nhân viên mới.”
Hai  bắt đầu trò chuyện  đầu  cuối.
Ông béo thì   gì nữa, chỉ là thái độ với vợ vẫn  tệ.
Người phụ nữ cuối cùng nắm chặt tay,  chồng  một cái thật sâu,  thẳng lưng bước  thẳng.
Hoàn   ai giữ cô  , ngược , ngay cả khi cô    xa, vẫn còn  thấy tiếng  chồng cô  châm chọc.
Những chuyện riêng tư đó, Lâm An An và những  khác đương nhiên  hề  .
Lúc , trong phòng khám là một bầu  khí vui mừng.
Phương án điều trị của Lâm An An   !
Trên tay Giáo sư Lương là một tập tài liệu, ông lật vài trang, cầm bút giải thích cặn kẽ cho mấy  : “Đây là bệnh mạn tính liên quan đến gen, việc điều trị cần một quá trình lâu dài, các vị  chuẩn  tâm lý thật . Đồng chí Lâm  may mắn,   gặp lúc thuốc đặc trị  tung  thị trường. Tuy nhiên, loại thuốc  là thuốc xông, cần  dùng kèm với máy phun khí dung. Hiện tại,  bộ vùng Tây Bắc chỉ  hai máy phun khí dung, một cái ở khoa nội trú của bệnh viện chúng , một cái ở đơn vị y tế của Quân khu Tây Bắc...”
Giáo sư Lương  thể kê thuốc cho Lâm An An, nhưng việc sử dụng máy phun khí dung của bệnh viện thì  xin phép,  chỉ tốn kém mà còn  xếp hàng, mỗi tuần một   chắc  đến lượt.
Vì , ông   bàn bạc với Sở Minh Chu, xem liệu    thể xin sử dụng máy của quân đội , vì máy phun khí dung ở đó  lẽ phần lớn thời gian đều rảnh rỗi.
“Đồng chí Lâm dù  cũng là vợ quân nhân, theo lý mà ,  quyền xin phép sử dụng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-thap-nien-70-den-tay-bac-nam-nhan-cung-ran-do-mat/chuong-27-chi-phi-thuoc-men-tren-troi.html.]
Sở Minh Chu khẽ nhíu mày suy nghĩ một lát,  vẫn gật đầu: “Được,  sẽ về đơn vị xin phép ngay. Dù thế nào  nữa, nhất định  để cô  dùng  máy phun khí dung .”
Lâm An An trong lòng  ấm áp: “Cảm ơn . Nếu khó khăn quá thì cũng  thể nghĩ cách khác.”
Sở Minh Chu cụp mắt  cô, chỉ lắc đầu,  hiệu cô  cần  nhiều,    cách.
Mẹ Lâm An An vỗ nhẹ  Lâm An An, bảo cô im lặng: “Minh Chu ,  thì  phiền cháu . Cả nhà chúng  đều mong bệnh của An An  thể sớm chữa khỏi. Con bé khỏe mạnh thì hơn bất cứ điều gì. Nếu máy móc của đơn vị cháu rảnh rỗi, cháu cứ thử xem , chi phí   vấn đề.”
Sở Minh Chu đáp: “Bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức. Chuyện chi phí bác cũng đừng lo.”
Sau khi xác nhận kỹ lưỡng về việc dùng thuốc tiếp theo và các lưu ý khi sử dụng máy phun khí dung, họ mới từ phòng khám  , hướng về phía quầy thuốc.
Thật , bệnh của Lâm An An  chỉ hiếm gặp, khó chữa mà còn  tốn kém.
Hầu như đều dùng thuốc nhập khẩu, trong thời đại ,  nhiều gia đình  thể gánh  chi phí thuốc nhập khẩu.
“Năm mươi hai đồng!”
Thuốc   kê đơn, ngay cả  Lâm An An cũng  lè lưỡi.
Lâm An An cầm đơn thuốc xem xét, trong đó, mỗi tuần một  phun khí dung và mỗi tuần một mũi tiêm hỗ trợ chiếm phần lớn chi phí, còn  là ba loại thuốc khác.
Lại đắt như !
Năm mươi hai đồng mà chỉ là tiền thuốc hai tuần... Vậy mỗi tháng  hơn một trăm đồng?
Trong thời đại mà lương tháng bình quân đầu  chỉ hai ba mươi đồng, gia đình nào mới  thể gánh  chi phí thuốc men đắt đỏ đến ?
Ngay cả doanh trưởng như Sở Minh Chu, lương một tháng cũng chỉ  tám mươi đồng.
Mẹ Lâm An An  chút im lặng, mãi đến khi  khỏi bệnh viện, bà mới nắm tay Lâm An An an ủi: “An An, con cứ yên tâm mà chữa bệnh cho , bố  sẽ gửi tiền cho con đúng hẹn hàng tháng, con tuyệt đối đừng lo lắng về chi phí thuốc men.”
“Mẹ, con  lo.”
“Được,  thì .”
Lâm An An tuy miệng   lo, nhưng trong lòng    thể thật sự  bận tâm chứ?
Cô  tình hình gia đình, nhưng bố  kiếm tiền cũng  dễ dàng, khoản tiền thuốc men đắt đỏ  như một ngọn núi nặng trĩu đè nặng lên lòng cô.
Sở Minh Chu dường như   thấu tâm tư của cô: “Đừng nghĩ nhiều như , chuyện tiền nong cứ để  giải quyết.”
Lâm An An sững sờ, ngẩng đầu  , khóe mắt  hiểu   đỏ hoe, mờ mịt cả ...
“Xin sử dụng máy phun khí dung   phiền phức , còn tiền thuốc thì  cần , tự con sẽ nghĩ cách.”
Sở Minh Chu khẽ nhíu mày, vô thức đưa tay chạm  khóe mắt cô, dịu giọng : “Đừng  lung tung.”
Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm  làn da cô, Sở Minh Chu cũng ngẩn  ...