Lâm An An ừ một tiếng, thấy Sở Minh Lan đang chăm chú  máy khâu, cô khẽ chọc  má nhỏ của cô bé, “Nếu Minh Lan thích, lát nữa chị dâu sẽ dạy em dùng.”
“Thật  ạ?”
Sở Minh Lan cảm thấy tim  như  nhảy  ngoài, vui  tả xiết.
“Đương nhiên ,  gì .”
“Cảm ơn chị dâu.”
Lâm An An thanh toán xong tiền, đưa địa chỉ  chuẩn  rời .
Khi  còn  quần áo ở lầu một cần mang, nhân viên bán hàng càng nhiệt tình hơn, còn tặng Lâm An An một cây kéo cắt vải.
“Ha ha, thật sự cảm ơn đồng chí, nhân viên bán hàng ở quầy quần áo là bạn đời của .”
Cây kéo cắt vải  là đồ , mua một chiếc cũng  mấy đồng, ngoài chợ còn  mua , những loại hàng hiệu gia công tinh xảo như thế  đều do công ty máy khâu cấp phát, bình thường đều  cửa hàng, nhân viên giữ  dùng riêng,  ít khi đến tay khách hàng.
“Không  gì, cảm ơn về cây kéo .”
“Không , lát nữa  cũng tặng đồng chí thước dây và phấn kẻ.”
Ba   dạo quanh cửa hàng bách hóa Tây Quan, khi  ngang qua quầy mỹ phẩm, Lâm An An còn mua mấy hộp kem dưỡng da.
Cô đưa một hộp cho Sở Minh Lan,  còn  nhét hết  tay  Lâm, “Mẹ,  giữ một hộp dùng, còn  mang về  quà, bác cả, thím út, dì cả, dì út, bà ngoại đều mang một hộp, thứ  ở Tô Thành của chúng   mua  .”
Mẹ Lâm nắm chặt túi đồ trong tay, ánh mắt  con gái tràn đầy ý .
Con gái hiểu chuyện  hiếu thảo,   bà  thể  vui?
“An An, vẫn là con chu đáo.”
Cửa hàng nông sản cách cửa hàng bách hóa Tây Quan hai con phố, cũng  xa lắm, cần  bộ  mười phút.
Cửa hàng nông sản vô cùng náo nhiệt,  bước , đủ loại hàng hóa đập  mắt, các gian hàng san sát , bày biện la liệt.
Đầu tiên là  thấy gian hàng bày bán kỷ tử, những hạt kỷ tử đỏ tươi, mọng và sáng bóng, trông đặc biệt hấp dẫn.
Mẹ Lâm bước tới, cầm một nắm nhỏ tỉ mỉ xem xét.
“Đồng chí, kỷ tử của chúng  là kỷ tử Tây Bắc chính gốc đấy, đều  phơi khô và chọn lọc kỹ càng, giá trị dinh dưỡng cao lắm, ba hào một lạng, nếu đồng chí mua nhiều,  còn  thể thêm cho đồng chí một ít.”
Mẹ Lâm gật đầu tán thành: “ là  .”
Trong lòng suy nghĩ một chút, bà mua hẳn tám cân. Sau đó  chuyển sang quầy bán nho khô, những đống nho khô chất thành núi nhỏ,  loại màu xanh, màu tím, phẩm chất đặc biệt , bề mặt còn phủ một lớp đường mỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-thap-nien-70-den-tay-bac-nam-nhan-cung-ran-do-mat/chuong-33-nhin-thoi-da-thay-cao-cap.html.]
“Đồng chí, mua nho khô ? Thích loại nào cũng  thể nếm thử.”
Lâm An An cầm một hạt nếm thử, lập tức cảm thấy chua ngọt  miệng, “Mẹ, nho khô  ngon lắm,  ngọt  dai, mang về ăn vặt hoặc cho   bánh cũng  ngon, chúng  cũng mua một ít  .”
Mẹ Lâm nếm thử một hạt xong, cũng liên tục gật đầu, “Được, loại  hạt to thật đấy.”
Sở Minh Lan ở một bên giúp chọn lựa, một lát ,  chọn  một túi lớn, đủ mười cân.
“Con  xem thịt cừu khô, cách xa  ngửi thấy mùi thơm .”
Đợi đến khi mấy  xách những túi lớn túi nhỏ  ngoài, trời  gần bốn giờ chiều.
Mẹ Lâm  ghé qua mua ít rau,  rằng  sắp  ,  nấu một bữa cơm thật ngon cho các con.
Đợi tất cả đồ đạc  mua xong, xe tải chở hàng cũng  chờ sẵn.
Bác tài xế họ Trần,   niềm nở,  chỉ giúp   đặt đồ  thùng xe, mà còn mời cả mấy  lên xe.
“Thế  thì ngại quá…”
“Không , dù  cũng còn chỗ, tiện đường thôi mà.”
Cuối cùng  , bác tài xế Trần   là cha của cô bán hàng.
Hóa  cả nhà đều  việc ở cửa hàng bách hóa Tây Quan, thật là  tồi.
Xe tải nhỏ của công ty, trong thời đại  cũng coi như   trọng dụng.
Khi xe tải chở hàng chạy  đại viện quân khu,  ít  đang nấu cơm cũng bỏ dở, chạy bộ  vây quanh xem.
Ai cũng hiểu,  xe tải  xuất hiện, nhất định là  nhà mua đồ lớn !
“Ối chao ~ Doanh trưởng Sở mua gì thế nhỉ?”
“Không  nữa,  thoáng  qua, vợ   ở  xe.”
“Cô   , một đứa bệnh tật  thể mua  thứ gì   cơ chứ? E là chỉ phá gia chi tử thôi.”
“Ai  !”
Khi chiếc máy khâu mới toanh  bác tài xế Trần chuyển ,  ít  đều trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và ghen tị.
“Ôi, đây là mua máy khâu , giỏi thật đấy, thứ    rẻ, nhà Doanh trưởng Sở  quả là ngày càng ăn nên   nha.” Một bà thím  nhịn  cảm thán.
“ đấy, Doanh trưởng Sở đối với vợ  thật là , chịu chi tiền thế ,  chiếc máy khâu  xem, trông thật cao cấp.” Một bà thím khác cũng phụ họa .