Mỹ nhân thập niên 70 đến Tây Bắc, nam nhân cứng rắn "đỏ mặt" - Chương 423: Những người hàng xóm mới kỳ lạ

Cập nhật lúc: 2025-08-31 15:25:38
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bố Lâm đến hai ngày, nhà cũng náo nhiệt hai ngày.

Ngày mười lăm tháng tư.

Là ngày Lâm An An hẹn viện.

Mẹ Lâm dậy sớm bắt đầu dọn dẹp, sắp xếp những thứ cần dùng, cần mang, sợ bỏ sót thứ gì.

"Mẹ, gấp, chiều mới mà, để Minh Chu lái xe đưa chúng , thì nhiều đồ quá tiện mang."

"Mẹ , sắp xếp một lượt mới yên tâm."

lúc , một tràng pháo tép "tách tách" vang lên.

Tiếp theo là tiếng huyên náo.

"Cái sân nhà họ Vương nửa tháng nữa mới chuyển đến , thế ... là chuyển đến sớm ?"

Mẹ Lâm khó hiểu, vội vàng mở cửa xem.

cũng là hàng xóm mới, hai nhà ở gần , Lâm An An cũng khá tò mò, liền chống eo dậy, trong sân ngoài.

Nhóm đến đều là những gương mặt lạ, đầu là một cặp vợ chồng trung niên, chừng năm mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, tóc chải gọn gàng chút xê dịch, quần áo cũng thẳng thớm.

Phía hai là một cặp vợ chồng trẻ, đàn ông cao lớn, cũng tuấn tú, nhưng vẻ mặt hung dữ, trông vẻ dễ chọc ghẹo.

Người phụ nữ bên cạnh vẻ diễm lệ, da trắng ngần, chăm sóc . Bụng cô nhô lên, trông như bảy tám tháng, tay trái còn dắt một bé trai bốn năm tuổi.

Ngay đó là một phụ nữ khác, hai tuổi tác tương đương, vóc dáng cao ráo, da ngăm đen, nhưng ngũ quan một cách lạ thường, cả hiền lành, tĩnh lặng. Thế nhưng bụng cô còn lớn hơn phụ nữ phía , trông như sắp lâm bồn ...

Bụng lớn như , phía còn cõng một đứa bé, cũng ai giúp một tay ?

Vẻ mặt của Lâm và Lâm An An gần như giống hệt , khẽ nhíu mày, chút khó hiểu.

Sự chú ý của cả hai đều dồn phụ nữ cuối cùng.

"Quế Anh, ngây đó gì? Đây là hàng xóm mới chuyển đến ? Con An An chào hỏi một tiếng , ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, giữ quan hệ ."

Bố Lâm tủm tỉm cầm chén , thấy Lâm sững ở cửa, liền mở miệng nhắc nhở.

Mẹ Lâm lườm ông một cái, vẫy tay gọi ông, "Lão Lâm qua đây, xem."

"Sao thế ."

Bố Lâm bước nhanh hai bước tới, chỉ cần một cái, nhận điều đúng.

Kết quả... cả gia đình ba , đều lộ cùng một vẻ mặt.

Những mảnh pháo tép từ nhà hàng xóm mới bay sân, khói vẫn còn sặc.

Bố Lâm đưa tay quạt quạt mặt Lâm, "Nhìn cái cảnh , giống nhà bình thường ."

Mẹ Lâm lườm bố Lâm một cái, "Có thể sống trong nhà cấp bốn, thì ai là bình thường ?" Giọng bà hạ thấp một phần, "Chỉ là cái cô đồng chí cuối cùng , cõng con còn bụng to thế, mà ngay cả một giúp đỡ cũng ? Gia đình thế nào ..."

Có lẽ là vì con gái cũng đang mang thai, nên bà cụ ông cụ quan tâm đến những chi tiết khác với khác.

lúc , cặp vợ chồng trung niên đối diện sang, "Ối, các vị là nhà của Sở đoàn trưởng ? Chào ông chào bà."

Thái độ đối phương khá khách sáo, cửa nhà còn , về phía nhà họ Sở.

"Chúng là nhà họ Trần mới chuyển đến, thấy các vị thấy phúc hậu , chúng là hàng xóm đối diện, cứ như một nhà ."

Người mở lời là Trần, giỏi giao tiếp, chuyện cũng khéo léo.

Mẹ Trần kéo đàn ông trẻ tuổi phía , "Đây là con trai út của , Trần Lôi, sẽ là đoàn trưởng đoàn 133 quân khu Tây Bắc, tuổi tác cũng xấp xỉ Sở đoàn trưởng. Hai nhà chúng duyên lắm, thiết nhiều hơn nhé."

Trần Lôi gật đầu chào bố Lâm, cũng khách sáo chào hỏi.

Bố Lâm là hai con tinh tế, sớm thu xếp biểu cảm của , trong mắt đầy vẻ tán thưởng, và sự vui vẻ , "À là Trần đoàn trưởng và nhà, chúc mừng các vị tân gia hạnh phúc."

Nói xong những lời khách sáo, đơn giản tự giới thiệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-thap-nien-70-den-tay-bac-nam-nhan-cung-ran-do-mat/chuong-423-nhung-nguoi-hang-xom-moi-ky-la.html.]

Mẹ Trần vội nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm, thiết như chị em ruột, "Tình hình nhà Sở đoàn trưởng chúng đều rõ, các vị là bố vợ của , đều là những vô cùng giỏi giang. Các vị chỉ là hậu phương của Sở đoàn trưởng, mà còn nuôi dạy Lâm phiên dịch quan tài giỏi như , thật đáng nể."

Những lời ý , ai mà chẳng thích .

Thấy đối phương khen con gái , nụ của bố Lâm cũng chân thành hơn một phần.

Mẹ Trần bắt đầu giới thiệu hai phía , "Đây là con dâu cả của , Khâu Tuyết Trinh, đây là cháu trai ngoan Bình."

Bố Lâm càng lúc càng thấy đúng...

Con trai út? Con dâu cả?

Đây là một cặp ?

Bà Trần già như thấu suy nghĩ của họ, gượng một tiếng, ưỡn thẳng lưng, "Hai đứa con trai của vốn đều là quân nhân biên cương Tây Bắc, ôi ~ con trai cả hy sinh vì nước, giành huân chương hạng nhất, chúng ... con dâu cả của cũng là khổ mệnh."

Bố Lâm: "..."

Mẹ Lâm cố gượng an ủi vài câu.

"Người phía là con dâu út của , Thạch Tam, để các vị chê ."

Lâm An An thực sự thể thêm nữa, liền mở miệng gọi , "Bố, , con khó chịu, chúng sắp bệnh viện ."

"À, đây ."

Mẹ Lâm giật tay khỏi Trần, : "Chị ơi, con gái em sắp sinh , chúng em vội bệnh viện, đợi về , em nhất định sẽ mang trứng gà luộc đỏ đến nhà chị, xin , xin nha."

"Ối, đây chính là Lâm phiên dịch quan ? hổ danh là học, trụ cột của bộ phận phân tích tình báo, đúng là sinh đoan chính."

"Không , các vị cứ bận việc của , chúc cô em gái sớm ôm cháu trai bụ bẫm nhé!"

"Cảm ơn."

Nói xong, nhà họ Trần cũng nán lâu, vui vẻ chuyển nhà.

Việc họ dừng ở cửa nhà họ Sở một lát, cũng coi như nể mặt Sở Minh Chu .

Mẹ Lâm khép cửa , khẽ khàng "khạc" một tiếng, rõ ràng là cực kỳ coi thường gia đình .

Nếu là khác, lẽ còn hỏi tại , còn suy nghĩ đông tây.

Chuyện thật trùng hợp, bố Lâm chỉ cần một cái thấu , bởi vì trong họ hàng gần của nhà họ Lâm cũng một gia đình tương tự.

Hai con trai đều là công nhân giỏi ở nhà máy cơ khí, kết quả con trai cả gặp tai nạn qua đời, tất cả lợi ích đều đổ dồn con trai thứ hai, già trong nhà tuy đau lòng, nhưng cái chuyện hỗn xược là để con trai thứ hai kiêm luôn hai phòng.

Với cách của nhà họ Trần , cái Trần Lôi và chị dâu trong sạch, chuyện chăm sóc mà chăm sóc đến mức thành vợ chồng ? Cứ công khai khoác tay , còn để vợ bỏ phía .

Lâm An An cũng đoán tám chín phần mười qua cuộc trò chuyện của mấy .

Chỉ là họ còn , câu chuyện của nhà họ Trần lớn lắm! Còn kỳ quặc hơn họ nghĩ nhiều, còn trở thành đề tài bàn tán chính của đại viện quân khu bữa tối.

"An An , con cứ đóng cửa sống cuộc sống của ." Mẹ Lâm đưa cằm về phía nhà họ Trần, "Cái Trần đoàn trưởng tuy cùng cấp với Minh Chu, nhưng con bảo Minh Chu ít qua với , tránh để học điều ."

"Phụt ~" Lâm An An bật thành tiếng, "Minh Chu chị dâu góa, con sợ gì."

"Cái đứa trẻ , tâm thế? Con nhớ lời bố con thường ? Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, con nhúng vũng mực, trắng cũng thể thành đen."

"Phải , đúng quá."

"Con đừng coi là chuyện gì!"

"Con , con coi là chuyện đại sự."

"Ôi ~ Cái cô gái đó khổ quá."

Lâm An An đương nhiên đang ai.

"Mẹ, phận riêng, nửa phần cũng do khác. Mẹ , đừng lo lắng nữa."

"Mẹ lo lắng gì , chỉ thôi."

Loading...