Sắp xếp chỗ cho cô  xong, đắp chăn lên, Sở Minh Chu liền   bước  bếp.
Xắn tay áo lên, mở tủ bếp xem các nguyên liệu  sẵn bên trong,  bắt đầu chuẩn .
Đầu tiên lấy một chiếc nồi đất, nấu riêng một phần cháo cho Lâm An An.
Tiếp đó bắt đầu rửa rau, thái rau, động tác thành thạo và nhanh nhẹn,  lâu , trong bếp  bay  từng đợt mùi thức ăn thơm lừng.
Đợi Lâm An An tỉnh dậy, màn đêm  buông xuống.
Sở Minh Chu để  một ngọn đèn nhỏ trong phòng cô, ánh đèn yếu ớt phản chiếu môi trường phòng ngủ quen thuộc.
Cô vươn vai, từ từ mở mắt, ngẩn  một lúc mới  hồn, nhớ    về nhà,  dậy dụi mắt: “Em  ngủ bao lâu  nhỉ?”
Khoác áo  khỏi phòng, phòng khách vẫn còn sáng đèn.
Bóng dáng cao lớn của Sở Minh Chu  ánh đèn kéo dài,  đang tựa lưng   ghế sofa, chân dài bắt chéo, tay cầm một cuốn sách,   chăm chú.
Cuốn sách chính là cuốn Lâm An An  mua hôm nay, là một cuốn tiểu thuyết tình yêu...
“Minh Chu,   gì ?”
“Tỉnh  ?”
Những ngón tay thon dài của Sở Minh Chu khẽ vê một cái, gấp một góc nhỏ cuốn sách,   tự nhiên khép sách , đặt về chỗ cũ, chỉ là lấy những cuốn sách khác đè lên .
“Ngồi ,  bưng đồ ăn cho em.”
“Ồ, , em đói quá...”
Lâm An An  đồng hồ,  mười rưỡi tối .
Sở Minh Chu  nấu cháo ý dĩ khoai mài, còn chiên thêm hai quả trứng ốp la.
“Ngon thật đấy.”
Lâm An An   bàn ăn, từng muỗng từng muỗng uống cháo, vị mềm dẻo, thơm ngọt tan  đầu lưỡi, khiến bụng cô ấm áp, cả  đều cảm thấy thoải mái hơn  nhiều.
Cô ngẩng đầu  Sở Minh Chu,  hề tiếc lời khen ngợi: “Món cháo  tuyệt vời quá. Minh Chu,  cũng quá giỏi ? Anh còn  gì   nữa ?”
Khóe miệng Sở Minh Chu khẽ cong lên: “Thích thì ăn nhiều .”
Lâm An An nuốt thức ăn trong miệng,  gắp một miếng trứng ốp la cắn một miếng,  nhai  : “Thích, đặc biệt thích, khi nào rảnh   thể thường xuyên nấu cho em ăn  ? Rất ngon.”
“Ừm, .”
“ ,   còn  ngủ muộn thế ?”
“Vẫn  buồn ngủ.”
Lâm An An “ồ” một tiếng.
Rõ ràng sáng sớm  dậy , bận rộn cả một ngày dài…
“Mai là cuối tuần,   thể nghỉ ngơi  đúng ?”
“Ừm.”
“Vậy  ngủ một giấc thật ngon nhé~”
Ngón tay Sở Minh Chu khẽ động,   gì.
Chờ Lâm An An ăn gần xong,  mới nhắc đến chuyện của Sở Minh Vũ, “Chừng mười mấy ngày nữa là Tết ,  định  đón Tiểu Vũ về.”
Tiểu Vũ?
“Được thôi, khi nào ? Em  cùng .”
“Mai  ?”
Lâm An An đương nhiên   vấn đề gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-thap-nien-70-den-tay-bac-nam-nhan-cung-ran-do-mat/chuong-43-so-minh-chu-goi-vo-roi.html.]
Cảm thấy ăn  đủ, cô đặt đũa xuống, lấy khăn lau miệng, “Được thôi, mai mấy giờ? Nếu là buổi sáng thì…  lẽ   gọi em dậy, em sợ  sẽ  nán  giường.”
Sở Minh Chu  vẻ đáng yêu của Lâm An An,  kìm  mỉm , “Yên tâm ,  sẽ gọi em dậy. Chúng  xuất phát sớm, cố gắng đến nơi  buổi sáng, như  buổi chiều  thể đón Tiểu Vũ về sớm.”
“Vâng ạ.”
Lâm An An gật đầu, tiện tay dọn bát đĩa.
Sở Minh Chu nhận lấy bát đĩa từ tay Lâm An An,  về phía bếp, “Em  nghỉ , để  rửa.”
Lâm An An  theo  bếp,  một bên  , “À, đúng , chúng   đón Tiểu Vũ,  cần mang theo đồ gì ? Không  là đến nhà bà cô , chúng   mang ít quà tiện tay chứ?”
“Em  cần lo,  sẽ chuẩn  hết.”
Có lẽ nước quá lạnh, đôi bàn tay gân guốc rõ ràng của Sở Minh Chu  lạnh đến  đỏ ửng.
“Sở Minh Chu,  là đồ ngốc ?”
“Hả?”
Lâm An An đột nhiên  một câu như , Sở Minh Chu rõ ràng sững sờ!
Lâm An An cũng  giải thích, chờ  lau khô tay, cô liền áp sát …
Hai tay cô ôm lấy tay , khẽ hà .
Sở Minh Chu cứng đờ cả , “Em…”
“Ôi chao, nước lạnh thế ,    cho thêm chút nước nóng ? Lỡ mà  cóng thì  bây giờ?~” Vừa , cô  đưa tay   gần hơn, nhẹ nhàng hà .
Yết hầu Sở Minh Chu khẽ động, khóe miệng nhếch lên một nụ , “Em thương  ?”
“Vô lý, chồng  thì   thương chứ!”
Ánh mắt Sở Minh Chu dần trở nên thâm trầm, bàn tay khẽ xoay, từ từ nâng lên, ngón trỏ khẽ chạm  cằm Lâm An An, nhẹ nhàng nâng lên.
Mặt cô  nâng lên.
Lâm An An  hành động đột ngột  của   cho ngẩn , má cô  tự chủ  bắt đầu đỏ ửng…
Nhìn  đang ở gần trong gang tấc, nhất thời cô  chút bối rối.
Mắt Sở Minh Chu  , dài, sâu thẳm, đen trắng rõ ràng, con ngươi đen như mực, tựa hồ ẩn chứa sức hút vô tận.
Anh  chằm chằm Lâm An An, khi mở miệng  nữa, giọng  mang theo một chút khàn khàn, “Vậy thì… cảm ơn vợ hiền nhé~”
Mắt Lâm An An  mở to!
Ôi chao, giỏi giang , Sở Minh Chu gọi vợ hiền  ~
“ mà, phòng của em  dọn .”
Lâm An An vốn còn  chủ động hôn  một cái, bầu  khí  đến mức  .
Kết quả    một câu như , khiến cô ngây  !
Chớp chớp mắt.
“À?”
Sở Minh Chu thu tay , biểu cảm trở  bình thường, chỉ là giọng  vẫn  trở  như cũ,  vẫn  chút êm tai, “Ừm, Tiểu Vũ thích ngủ phòng của nó, nên em  dọn  ngoài.”
“Vậy em ngủ ở ?”
Lời   khỏi miệng, Lâm An An liền phản ứng !
Nhớ  lời  Lâm   lúc đó…
Sở Minh Chu  Lâm An An với vẻ đáng yêu pha chút hờn dỗi, ý  càng sâu hơn, “Về phòng ngủ.”
Về phòng?