Mỹ nhân thập niên 70 đến Tây Bắc, nam nhân cứng rắn "đỏ mặt" - Chương 503: Bệnh nhân
Cập nhật lúc: 2025-09-03 15:45:39
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi trong phòng chỉ huy tản , Lâm An An Lâm Tử Hoài đưa về nhà.
Lâm Tử Hoài thậm chí còn chẳng buồn để ý chiếc xe đạp, ôm Lâm An An chạy thẳng về nhà họ Sở, bước cửa thì chạm mặt Cố Nghiễn.
"Bác sĩ Cố! Mau.................. chị cháu ngất !"
Cố Nghiễn hành động nhanh, khi xác định Lâm An An gì đáng ngại, chỉ là ngất do sợ hãi cộng với mệt mỏi, mới yên tâm.
"Mọi đừng lo, An An ngất là do việc quá sức, nhất vẫn nên đưa đến bệnh viện, để đề phòng vạn nhất."
"Được, cháu mượn xe ngay đây."
Dù Cố Nghiễn Lâm An An , Lâm Tử Hoài vẫn dọa sợ nhẹ.
Từng cảnh tượng chị gái đối xử với ngừng lướt qua trong đầu, cả trái tim Lâm Tử Hoài khó chịu như tảng đá chặn , bước chân cũng nhanh hơn.
Đến khi Lâm An An mở mắt trở , là một ngày .
Đập mắt là trần nhà trắng toát, trong khoang mũi ngập tràn mùi nước khử trùng.
"Tỉnh ? Cảm thấy thế nào?" Giọng trầm thấp của Cố Nghiễn vang lên bên tai.
Lâm An An nghiêng đầu sang, đối diện với đôi mắt bình tĩnh nhưng đỏ hoe của Cố Nghiễn.
"Anh Yến? Minh Chu ? Anh thế nào?"
Cố Nghiễn cụp mắt lấy nhiệt kế , vẩy vẩy: "Anh , em đo nhiệt độ ."
"Được."
"Đoàn trưởng Sở trúng đạn phía n.g.ự.c trái, trúng chỗ hiểm, cứu chữa , cần lo lắng quá."
"Phía n.g.ự.c trái?"
Nếu thấp hơn chút nữa, chẳng là tim ?
Lâm An An chống tay định dậy, Cố Nghiễn ấn trở .
"Anh hỏi bên quân bộ , thật trăm phần trăm, trúng chỗ hiểm ."
"Vậy thì quá .................."
Cố Nghiễn khẽ thở dài: "Đã viện , chi bằng ở thêm một thời gian, tĩnh dưỡng cơ thể, tiện thể luôn liệu trình điều trị trọng điểm."
"Không , em thời gian."
Nếu là đây, dù chuyện lớn đến , Lâm An An cũng sẽ chọn chữa bệnh , dù thì sức khỏe của bản mới là quan trọng nhất.
bây giờ thì khác .
Cô chỉ là quân nhân của Quân khu Tây Bắc, mà còn là vợ của Sở Minh Chu, hơn nữa là của Sở Thụy Thừa.
Dù là công việc gia đình, đều thể thiếu cô! Bệnh thể từ từ chữa, nhưng thể lúc mấu chốt .
Cố Nghiễn cô thật sâu, cặp lông mày kiếm khẽ nhíu : "Quân trưởng Trịnh đồng ý , và cũng phê duyệt nghỉ phép cho em." "À ...."
"Lâm An An, sắp rời khỏi Tây Bắc . Em là bệnh nhân do phụ trách, hy vọng thể thành việc điều trị cho em khi ."
Lâm An An ngẩn !
"Tình trạng hiện tại của em khá , nếu hợp tác điều trị , tỷ lệ hồi phục thể đạt chín mươi phần trăm. Có một cơ thể khỏe mạnh mới thể cùng tiếp chặng đường.................."
Đôi mắt Lâm An An lấp lánh, khi ngẩng đầu Cố Nghiễn, cô thấy những cảm xúc vô cùng phức tạp trong mắt .
Suy nghĩ của Cố Nghiễn lúc quả thực phức tạp, với ai rằng Sở Minh Chu tìm .
Anh yêu cầu Cố Nghiễn nhất định chữa khỏi bệnh cho Lâm An An, bất kể trả giá bao nhiêu.
Còn .................. nếu trở về , hy vọng Cố Nghiễn thể chăm sóc cô thật .
Cuộc trò chuyện của hai ngắn ngủi, nhưng lớp giấy ráp vốn từng chọc thủng , dường như trong khoảnh khắc xé nát.
Đêm đó Cố Nghiễn chợp mắt, cho đến khi trận Liêm Mãn Đạo nổ , vẫn còn mơ hồ.
Có mong Sở Minh Chu gặp chuyện ?
Cố Nghiễn thừa nhận, từng một chút d.a.o động.
Nếu Sở Minh.....................
sự d.a.o động chỉ kéo dài trong khoảnh khắc.
Sở Minh Chu là một , hơn nữa còn là trụ cột quốc gia.
Lâm An An cũng thể thiếu Sở Minh Chu, tình yêu của cô là bỏng cháy nồng nhiệt, tình cảm cô dành cho Sở Minh Chu cũng cho phép khác phá hoại.
Cố Nghiễn sẽ thừa cơ mà xen , cũng hèn hạ đến thế.
Sau khi xác định Sở Minh Chu còn nguy hiểm đến tính mạng, Cố Nghiễn đưa một quyết định.................. đó là .
Thành quả nghiên cứu mới lý tưởng, bao đêm ngủ nỗ lực, thuốc đặc trị cho bệnh tình của cô nghiên cứu thành công.
Hoàn thành liệu trình điều trị cuối cùng xong, nên rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-thap-nien-70-den-tay-bac-nam-nhan-cung-ran-do-mat/chuong-503-benh-nhan.html.]
Trao cô sức khỏe, bảo vệ hạnh phúc cho cô, coi như là đặt dấu chấm hết cho một thời thanh xuân rung động.
Sở Minh Chu là sắt đá như , trận chiến cũng gục ngã.
Sau khi đưa về Tây Bắc, cũng nhập viện Tổng quân khu để điều trị.
Lâm An An ngờ.................. và Sở Minh Chu thành bạn cùng bệnh!
Một phòng bệnh, hai giường, hai vợ chồng mỗi một chiếc, cùng viện.
"Minh Chu, là.................. chiếc vòng cổ em tặng , vẫn luôn để trong túi áo ngực, và nhờ mà nó cứu ?"
Không thể tin ~ tình tiết vòng cổ cứu mạng trong tiểu thuyết xuất hiện .
"Ừm, chỉ là chiếc vòng cổ hỏng ."
"Không , em sẽ tặng thêm mười chiếc nữa!"
Sở Minh Chu nghiêng đầu cô, đáy mắt tràn ngập ý .
Lâm An An nâng bát canh sườn do bà thím Sở mang đến, nhấm nháp từng ngụm nhỏ, nụ mặt cô từng tắt.
Dù Sở Minh Chu đầy vết thương, nhưng ít nhất vẫn còn sống, kiếp nạn xem như qua , kết cục của thực sự đổi.
"Vết thương của đau ?"
"Không đau."
"Vậy vết thương ở chân thì ? Một mảng bỏng lớn như , chắc chắn đau đúng ? Lại còn để sẹo nữa."
"Chỉ cần em chê là ."
"Em chê ."
Khi Lục Thanh và Lý Nhiễm đến thăm bệnh, Sở Minh Chu vẫn đang trò chuyện cùng họ, lúc lúc kể về chi tiết trận chiến.
Lâm An An nhận sự bất thường giữa hai họ.
Không khí mập mờ nha?
Thậm chí cần cô hỏi, Lý Nhiễm tính cách vốn thẳng thắn, bao lâu tự khai.
"An An, em và chính ủy Lục đang yêu đương , chị thấy thế nào?"
"Hả?"
Lâm An An chớp chớp mắt, đảo mắt hai họ hai vòng: "Cũng ."
Lục Thanh vốn mặt dày, mà trêu đến đỏ bừng mặt: "Chị dâu, em vẫn còn đây mà, chị dù khách sáo thì cũng khen em vài câu chứ?"
Lâm An An chọc : "Tính em từ đến nay đều thật thà, nếu hỏi em Tiểu Nhiễm thế nào, em chắc chắn hết lời khen ngợi một phen. Còn về phần thì.................."
Lục Thanh lập tức thẳng , sợ cô lời khó nào đó, hủy hoại đối tượng mà vất vả lắm mới theo đuổi !
"À , chị dâu, Tử Hoài lên chương trình giao lưu quân dân đêm Nguyên Tiêu của đài tỉnh, là do em hết lời tiến cử đấy, đến lúc đó hai chị tìm cách kiếm một cái tivi mà xem cho rõ."
Xem kìa, bắt đầu khoe công chặn miệng .
"Vậy thì quá ."
"Vốn dĩ cuối năm ngoái tham gia liên hoan quân dân , tiếc là thời gian đặc biệt."
Lâm An An hiểu ý chứ!
Chặn miệng thì chặn miệng thôi, đúng là thằng nhóc chặn thật .
"Tử Hoài vẫn cần giúp đỡ nhiều, cảm ơn ."
Ánh mắt cô lướt qua Lục Thanh và Lý Nhiễm.
Thực cũng khá .
Lục Thanh gia thế , trong nhà những mối quan hệ lộn xộn, bản tính cũng khéo léo.
Còn Lý Nhiễm thì sảng khoái, dứt khoát, việc tuy phần thô nhưng cũng sự tỉ mỉ, là một cô gái tố chất quân sự khá cao.
Hai thể đến với , đó chính là duyên phận của họ.
Là bạn bè, tự nhiên mong họ , lý do gì chia cắt duyên lành.
"Anh đừng nghĩ Tiểu Nhiễm nhà ở Tây Bắc thì dễ bắt nạt, em là chỗ dựa của cô đấy."
Lý Nhiễm vội vàng dậy xuống cạnh Lâm An An: "Chị An An! Chị là nhất."
"Em nào dám chứ! Bố em với chú Lý đều đang đường đến .."
Thì phụ hai bên đều đường đến , hai trúng là thẳng tiến đến hôn nhân luôn ?
Xem đợi phụ gặp mặt xong, là đến lúc báo cáo kết hôn .
Lục Thanh cũng thật lòng, định đón bố Lý Nhiễm về Tây Bắc, còn tìm cho họ công việc phù hợp.
Giờ chỉ chờ đến thôi.