Vừa đặt chân tới văn công đoàn, Lâm An An  trông thấy em trai.
Điều  khiến cô  ngạc nhiên.
“Ăn cơm ?”
Thấy chị gái, Lâm Tử Hoài mím môi, ủy khuất lắc đầu:
“Chưa ăn…”
Lâm An An bật  khẽ:
“Thế nào? Cô nàng Tưởng Đồng của em  mời em ăn ?”
Tử Hoài cúi gằm,  đáp.
“Chẳng lẽ…” Ánh mắt An An thoáng lóe, “em thật sự  … chuyện gì đó  nên  ?”
Lâu lắm, Tử Hoài mới khẽ lắc đầu.
Chỉ thế thôi, nhưng Lâm An An  hiểu rõ trong lòng. Với tính khí em trai, nếu   chuyện gì, chắc chắn  dính chặt lấy Giang Đồng ,  gì chịu chạy về đây,  còn bụng đói meo?
Rõ ràng là  vấn đề.
Cô  truy hỏi nữa, chỉ vỗ nhẹ vai :
“Chuyện gì thì cũng để sang một bên. Hai ngày cuối cùng , tập luyện cho , đừng để xảy  sai sót.”
“Vâng.”
An An  nét mặt thất thần của em, chỉ thấy  trán  bốn chữ thật to: Thất tình .
Mà thất tình thì  gì ghê gớm ? Cách  nhất là lao   công việc, lấy bận rộn để xoa dịu đau thương.
Quả nhiên, Tử Hoài lúc  đầu óc trống rỗng, An An bảo gì  nấy, ngoan ngoãn như cái chong chóng  . Đến tối về nhà,  mệt rã rời, chẳng còn  sức nghĩ ngợi gì nữa.
Trước khi bước  cửa, An An còn dặn dò:
“Một lát gặp bà cô thì đừng  mặt nặng mày nhẹ,  lễ phép một chút.”
Nói xong, cô đẩy cửa bước .
Buổi chiều mải sai bảo em trai đến mức… suýt nữa quên mất còn một vị khách khác – Tống Tĩnh Kiều.
Lúc , cô    trong nhà họ Sở,  chuyện trò     mật với bà cô, dáng vẻ như  một nhà.
Thấy An An cùng Tử Hoài , Tĩnh Kiều khẽ chạm cánh tay bà cô,  ngọt ngào:
“Cô , cô xem, đồng chí Lâm đến .”
Cô  dùng chữ đến, chứ   về.
Một chữ thôi, nhưng đủ thấy tâm tư khác biệt.
An An càng chắc chắn –   tới đây   ý .
“Chị, chị xem, đồng chí Tống cũng tới.”
Giọng Tử Hoài  lớn, nhưng   lọt hết  tai Tĩnh Kiều.
Nụ   gương mặt cô   cứng , ánh mắt thoáng lóe lên vẻ  vui –  đúng lúc  Tử Hoài bắt gặp.
“Chào cô, cháu là Lâm Tử Hoài.”
Cậu cố ý nghiêng đầu liếc Tĩnh Kiều một cái,  mới  sang bà cô chào hỏi thật nồng nhiệt.
Dù tâm trạng  , nhưng lễ phép thì vẫn giữ.
Bà cô   trai trẻ, tuấn tú  ngoan ngoãn, vui mừng  mặt:
“Thì  cháu là Tử Hoài ? Mau  đây , cháu và chị gái giống  đến bảy phần, đúng là    nết.”
Tử Hoài ngoan ngoãn  cạnh bà cô,  đó cố ý  sang Tĩnh Kiều, hỏi:
“Cô ơi, vị  là…?”
Dĩ nhiên   cô  là ai. Bao nhiêu    khán đài xem  biểu diễn,   mà  nhận ? Chỉ là cố tình hỏi,  kiếm chuyện.
“Đây là Tống Tĩnh Kiều, cũng là con trong đại viện. Tuổi tác xấp xỉ với các cháu, hẳn sẽ  chuyện hợp lắm.”
“Kiều Kiều, đây là Tử Hoài, em trai của An An, cũng là em của Minh Chu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-thap-nien-70-den-tay-bac-nam-nhan-cung-ran-do-mat/chuong-88-cau-nay-de-cho-co-noi.html.]
Bà cô cẩn thận giới thiệu.
Nghe xong, Tử Hoài  hiểu tám chín phần. Hóa  cùng lắm cũng chỉ là  quen hàng xóm.
“À, chào đồng chí Tống. Cô tới đây là để… ăn cơm ạ?”
Tĩnh Kiều  khựng,   nhạt:
“Không,  chỉ ghé thăm bà cô thôi.”
“Ồ? Vậy lát nữa cô cũng ở  dùng cơm chứ?”
“Dĩ nhiên ,   nếm thử tài nấu ăn của bà cô. Cậu   , món ăn của bà cô là  một đấy, năm nào  cũng mong ngóng.”
Bà cô bật :
“Ha ha, Kiều Kiều thích là  . Vậy    chuẩn  cơm nước thôi, mấy đứa  trò chuyện nhé.”
Nghe , Tử Hoài giật .
Thì       coi như cái bậc thang!
Trong lòng   lạnh, lập tức  dậy đỡ bà cô  ,  nghiêng mắt  Tĩnh Kiều, giọng  trách  châm biếm:
“Đồng chí Tống, câu   của cô,   mà  vui chút nào. Bà cô  vất vả cả đời,   vì một câu ‘ ăn’ của cô mà    bếp? Cô  nỡ, chúng  thì  nỡ .”
Bà cô  sững ,  đó  ha hả:
“Ôi dào, đứa nhỏ , bà cô   thấy mệt.”
Nụ   môi Tĩnh Kiều suýt nữa giữ  nổi, cắn răng trong lòng tức giận, nhưng vẫn  gượng :
“Cậu hiểu lầm .  thương bà cô nhất mà, bà cũng ,  luôn khuyên bà nghỉ ngơi, nên hưởng phúc tuổi già.”
Bà cô lắc đầu, thở dài, vỗ nhẹ tay Tĩnh Kiều.
Tử Hoài gật đầu,  như :
“Vậy thì .  lúc   gọi Minh Lan  ngoài mua ít đồ. Hôm nay cơ hội thể hiện…  để  cho đồng chí Tống nhé. Cô hãy cùng bà cô  bếp nấu nướng ,  sẽ  tranh phần.”
Cậu chẳng những  , mà còn kéo Minh Lan  khỏi cuộc.
Lâm An An  một bên,  ăn quýt  xem kịch, thú vị vô cùng.
Ở thời , trẻ con đều   việc nhà. Tống Tĩnh Kiều dĩ nhiên cũng  nấu, nhưng  bao năm cô   từng bước  bếp? Từ khi cha thăng lên chức lữ trưởng, ai gặp cô  mà chẳng khách khí, nào ai dám sai khiến?
Trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn  mỉm :
“Vừa mới tới,  còn  quen bếp núc, để Minh Lan giúp thì  hơn,  sẽ ở  trò chuyện cùng bà cô.”
Tử Hoài  ép thêm một câu:
“Đồng chí Tống, chẳng  cô   thương bà cô,  bà  hưởng phúc ? Thì bây giờ chính là lúc thể hiện . Cơ hội    ai cũng , đừng từ chối.”
An An  ăn xong tép quýt cuối cùng,  chua đến nheo mũi, giả vờ can ngăn:
“Thôi nào, đừng trêu nữa. Đồng chí Tống là khách,   thể bắt khách  nấu cơm ? Để chị và em  bếp là  .”
“Ồ.” Tử Hoài gật đầu, mắt long lanh như cún con  ấm ức:
“Chị, nhưng rõ ràng là đồng chí Tống   mà,   tại em. Thôi, em  bếp phụ bà cô. Chị sức khỏe yếu,  nghỉ .”
Bà cô phì , xua tay:
“Thôi nào, mấy đứa đừng tranh. Nấu cơm  gì khó, một  bà  , mấy đứa cứ  trò chuyện, chờ ăn thôi.”
Tĩnh Kiều vội vàng phụ họa:
“ , bà cô  , đừng thêm rắc rối nữa.”
An An thong thả lau ngón tay bằng khăn tay, ngẩng mắt  Tĩnh Kiều, trong lòng mơ hồ đoán  .
Người  rốt cuộc đến đây vì cái gì?
Cô   đó, dáng vẻ kiêu căng, lời  thì  tán tụng bà cô, nhưng từng chi tiết đều lộ vẻ xa cách, thậm chí còn hở  sơ hở. Vậy mà bản    hề thấy  hổ.
Đợi đến khi bà cô  bếp, Tĩnh Kiều bỗng cảm thán một câu:
“Minh Châu cũng thật là vất vả,   lo cho Lan tỷ tỷ và A Vũ,    đồng chí Lâm  thể  khỏe, chẳng giúp gì , còn mang thêm một đứa em trai nữa…”
An An: “?”