Nói xong ông cụ còn Triệu Thành Cương, : "Nếu chỗ kín đáo sớm bắt Đông Đông nhường đồ vật cho Châu Châu đúng ? Anh cảm thấy đó là biểu hiện của bao dung nhân từ ? Giữ gìn tình cảm gia đình, giữ gìn gia đình hòa thuận là đối với nhà, là đối với Châu Châu? Thật đúng là hồ đồ hết sức!"
"Châu Châu lớn lớn nhỏ nhỏ, nhưng chắc cũng dây chuyền đó quý giá hơn cái chuông nhiều, con bé ỷ bình thường nuông chiều nó nên mới trắng trợn đổi với Đông Đông đấy."
Nói đến đây, ông cụ liếc Triệu Tuệ giễu, : "Dù con bé thì trong lòng cô cũng hiểu rõ mà, cứ mặt dày đổi đồ, khác khuyên nên còn mặt dày đến tình ."
ông cụ định dạy dỗ Triệu Tuệ, cô lớn thế , một điều khắc sâu trong xương, chỉ thể kìm hãm Triệu Tuệ, dù gì dạy dỗ cô nhiều tác dụng lắm.
Có điều ông cụ Triệu Thành Cương, : "Nếu nuông chiều nhà , đó là coi trọng tình , coi trọng nhà , mà đó là phóng đại sự tham lam của họ, dẫn họ con đường sai trái, nuông chiều con nít như là hư chúng!"
Trán Triệu Thành Cương đổ mồ hôi, cúi đầu trả lời: "Ông nội dạy ."
Bầu khí bàn ăn đông cứng , Triệu Thành Cương còn dám thở mạnh.
Cuối cùng vẫn là Nhan Hồng An phá vỡ im lặng.
Anh bảo: "Ông nội Triệu đúng, thật đúng là tri kỷ của cháu! Vừa gặp ông, cháu cảm thấy tưởng chừng gặp quá muộn, ông thêm nhiều đạo lý lớn như nữa , cháu vẫn thích , ông giống ba cháu , chỉ chê cháu yên học tập, đầu óc đúng đắn, ... Ông , cũng bởi vì trí não cháu nhạy bén mà từ nhỏ đến lớn bao ông cầm gậy rượt cháu!"
Mặt Nhan Đông Hà tối sầm, ông cốc đầu , : "Đừng gộp chung chuyện, ba rõ hết mấy chuyện hư hỏng của con với ?"
Ông cụ Triệu to, bảo: "Cháu còn học ? Ông bảo cháu cũng thi đại học ? Tương lai sẽ là nhân tài tinh ! Cháu năm nay tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học bao nhiêu ? Là năm triệu bảy trăm nghìn , nhưng chỉ hai trăm mấy nghìn thi đậu, cháu thi đậu ?"
Nhan Hồng An , : "Cháu dính ánh sáng của cô em cháu, em thể học thì cháu thể vinh danh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-180.html.]
Anh thêm: "Có điều ông nội Triệu , bộ nông trường của chúng cháu đều bảo em cháu là ngôi may mắn, ai chạm em vận đều , vì đồ em cho dù là cái túi vải rách, cũng kêu là bảo bối, mong nó."
Nhan Hoa: "... Đồ mới là túi vải rách!"
Ông cụ Triệu ha hả lớn, : "Ừ, cháu trai nhà chúng vận may nhất."
Khuôn mặt Nhan Hồng Anh hợp ý ông cụ, chọc ông cụ Triệu to, những khác bàn cũng khỏi mắc .
Nếu như xem nhẹ biểu hiện của gia đình Triệu Tuệ và con Cao Ngọc Hồng, bầu khí bữa cơm của hai nhà Nhan Triệu cũng coi như khá .
Ông cụ Triệu hiếm khi thành phố Tây Châu.
Mặc dù tuyết dày cả thành phố, cũng ảnh hưởng đến hào hứng của ông, ông cụ thăm nhiều bạn cũ, ông cũng trở về quê nhà họ Triệu một chuyến, tới mùng tám ông cụ mới cùng gia đình Triệu Thành Cương rời khỏi thành phố Tây Châu.
Sau khi Triệu Thành Tích và Nhan Hoan tiễn họ, mùng chín hai cũng về nông trường.
Qua quãng thời gian buông thả, trường học của Nhan Hoan qua Tết Âm là trở trường, về nông trường hai càng bận rộn.
Có điều việc ăn của tiệm may .
Trừ việc lô hàng găng tay ví tiền , nông trường cũng liên lạc với cửa hàng bách hóa giúp các thím , nông trường với cả xã từng hợp tác đây cùng bán dùm găng tay giúp mấy thím, thực tế lượng tiêu thụ khi reo bán cũng định, vì ngay cả khi các thím nhận đơn hàng đồ nào, thì dựa việc găng tay ví tiền mỗi ngày cũng đủ trả phí vật liệu, công điểm của những học việc và thím Liêu còn thể dư nhiều .
Sau khi Nhan Hoan , thím Liêu và những học việc cũng báo cáo với cô rằng trong thời gian nhiều tìm đến họ, tìm đến tiệm đặt đơn sản xuất quần áo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhan Hoan suy nghĩ kỹ càng chuyện , cô cảm thấy tránh để xảy vấn để, nghiêm túc thực hiện quy định, vì cô dùng một buổi tối liệt kê một bảng quy định, còn tìm Triệu Thành Tích quen với công việc quản lý binh lính và công trình để thảo luận, tiếp tục thiện từng tí một, ngày hôm cô lập tức mở họp với thím Liêu và những trong cửa hàng.