Một tiếng , Triệu Thành Tích nấu sủi cảo xong, đến bên giường dỗ dành cô dậy ăn trưa.
Nhan Hoan chỉ ngủ một chút, trợn mắt lầm bầm, vươn tay túm lấy , hỏi : "Ăn cơm xong là về?"
Anh im lặng một lát đáp: "Hôm nay về."
Trên thực tế là khi đến đây cũng sắp xếp công việc , ngày mai cũng là xin nghỉ .
Mắt Nhan Hoan sáng ngời, cô dậy dựa , vươn tay ôm lấy : "Vậy ngày mai là thứ năm, đó là thứ sáu, thể ở đến chủ nhật ?"
"Không ."
Anh lập tức từ chối cô: "Sáng mai đưa em đến trường xong sẽ về."
Nhan Hoan bẹp miệng nhưng nhanh chóng vui vẻ trở , như là lắm .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô cũng là loại trì hoãn công việc của để ở cạnh .
Cô ngẩn đầu khẽ hôn : "Cảm ơn ."
Cô : "Haiz, tuy rằng em thích nông trường, nhưng bây giờ em nhanh chóng thành công trình ở đó để về đây, như thì ngày nào chúng cũng thể ở cạnh ."
Thực cũng hẳn là , cô vẫn ở ký túc xá nhưng cảm giác giống .
"Đi ăn cơm thôi."
Anh vươn tay ôm cô, : " Nguội thì ngon nữa."
Nhan Hoan qủa thực đói.
Vừa mới sáng sớm ngoài, xe mấy tiếng liền, đến trường báo danh, lấy đồ, đó một tiếng đồng hồ.
Cô hiếm khi ăn thêm mấy miếng sủi cảo.
Buổi chiều hai ở nhà.
Họ về trường, nhưng đến ký túc xá mà cùng dạo một vòng ở khuôn viên của trường.
Đi dạo hết buổi chiều, buổi tối, lúc tắm rửa xong về phòng ngủ thì cô ngủ mất .
Anh quấy rầy cô, vén chăn lên xuống, rướn nhẹ nhàng hôn lên thái dương của cô, chuẩn ngủ.
ngờ, vốn cho rằng cô ngủ thì cô bất ngờ lăn qua, ôm tay , với : "Em thích , giống như sinh mệnh ."
Trái tim hẫng một nhịp.
Anh động đậy tiếp tục cô : "Thật đó, giống như sinh mệnh , là em vẫn luôn tin tưởng trực giác của đó. Thực đầu tiên gặp , trái tim em đập 'thình thịch' . Đó là đầu tiên em gặp tình huống như , trong lòng em nghĩ, ôi chao, thế mà em là một si mê ngu ngốc ? Lại còn chút lo lắng nữa. Sau đó em phát hiện em chỉ như khi ở gần . Lúc đó bảo, em thử với khác xem, là thuận miệng thôi ? Đương nhiên là , em chỉ đối với như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-189.html.]
Cô với , những khác cô sẽ đến gần, phản ứng bản năng của cơ thể sẽ bài xích.
Cô hỏi : "Anh tin tưởng em chứ?"
Anh vươn tay ôm lấy cô: "Ừ."
Anh tin cô.
Bởi vì nhớ đầu tiên gặp cô, phản ứng của cũng như .
cô thể sẽ đổi .
Đời dài đằng đẵng, cô sẽ gặp nhiều , sẽ càng ngày càng hơn, đổi, nhưng sẽ đổi .
Triệu Thành Tích từ đến nay là tự tin, cũng là lo lo , lo lo mất.
Sự kiên định và lạnh lùng khắc sâu trong xương cốt của .
cô như .
***
Sáng hôm , đợi Triệu Thành Tích , Nhan Hoan đến canteen trường từ từ ăn bữa sáng mới về ký túc xá.
Lần trong ký tức xá coi như đủ cả.
Nhan Hoan về, hai bạn học mới đến cũng giới thiệu.
Người ở giường tầng , bên chính là Kiều Chân cùng khu với Lục Hòa Cầm, cũng là hôm qua thím Lục trải giường giúp.
Kiều Chân xinh , mắt to mày dài, toát vẻ nuông chiều, sống an nhàn thoải mái, kiêu ngạo.
Một khác tên là Hạ Đồng.
Đến từ thành phố Bắc, dáng cao gầy, nhẹ nhàng thanh thoát.
điều khiến Nhan Hoan ngạc nhiên chính là, hôm qua giường của Lục Hòa Cầm vẫn còn ở phía giường của Kiều Chân, hôm nay chuyển xuống giường giường Nhan Hoan.
Nhan Hoan thuận miệng hỏi: "Ơ, chuyển đến bên ?"
Lục Hòa Cầm : "Ừ, bên thuận tiện hơn nên liền chuyển qua."
"Thuận tiện cái gì chứ."
Hạ Đồng trợn trắng mắt, : " bảo với là đổi về mà chịu, khiến nghĩ đến chuyện vui ."
Nhan Hoan Hạ Đồng, Hạ Đồng liền : "Hôm qua bọn đến muộn, phòng đầy ? Còn mỗi cái giường phía giường , thích cái giường đó vì nó là giường tầng gần cửa. Sau đó tới tới lui lui, thích nhất, chắc là cái giường đó. Ghét bỏ thì cũng thôi , thấy ở đây thì lập tức lấy đồ của xuống, ngăn cô , là thích giường tầng , cô tìm Lục Hòa Cầm, bản Lục Hòa Cầm đổi cho ."