Mà mấy năm nay, cứ cách hai năm ông tới đây, nhưng cho tới tận bây giờ bọn họ từng nhắc với ông một câu nào!
Rõ ràng con gái của ông đang ngược đãi, đang chịu khổ!
Trong thời gian ngắn, lửa giận của ông đang bùng lên.
Nhan Hoan thấy sắc mặt Kiều Chấn Dự lập tức xanh mét, cô suy nghĩ một cái liền ông đang tức giận cái gì.
Cô nghĩ nghĩ, liền lắc lắc đầu với ông , đó liền đầu chuyện với bà : "Bác gái, cháu đến phòng cháu từng ở, bác thể đưa cháu qua đó xem ?"
Bà thấy Nhan Hoan "" sắc mặt càng kinh hoảng hơn.
Bà gật gật đầu liên tục, bước tới: "Được, đương nhiên , ở bên , bác dẫn cháu , nào bác dẫn cháu ..."
Nói xong cũng thèm Nhan Hoan với Kiều Chấn Dự, liền nhấc chân ngoài, đưa đoàn Nhan Hoan và Kiều Chấn Dự về phía căn phòng mà Triệu Lan Huyên từng ở.
Có lẽ là chút bối rối, lúc bên ngoài trượt chân, vấp ngã.
Căn bản ai giới thiệu Nhan Hoan.
Chính miệng bà , trong thôn cũng đều cho rằng Triệu Lan Huyên "một xác hai mạng", nhưng Nhan Hoan chỉ một câu "phòng cháu từng ở", bà liền đưa bọn họ đến nơi Triệu Lan Huyên từng ở, hề nghi ngờ kinh ngạc gì cả, giống như bác gái đưa Nhan Hoan tới mộ Triệu Lan Huyên , chỉ kinh ngạc: "A, con của giáo viên Triệu c.h.ế.t hả, cháu thật là con của giáo viên Triệu"...
Nhan Hoan thấy Kiều Chấn Dự mặt tái xanh tại chỗ, cả đều căng lên.
Cô thở dài, vượt qua ông , thấp giọng : "Đi qua gian phòng , việc kì quái."
Vì khi thấy cô kinh ngạc sợ hãi?
Bà đang sợ cái gì?
Mấy năm nay Kiều Chấn Dự để chăm chút cho cái nhà nhiều, ông đưa tiền cho bọn họ để bọn họ chăm sóc căn nhà gỗ nhỏ của Triệu Lan Huyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-265.html.]
Cho nên tuy rằng căn nhà gỗ nhỏ vẫn nhỏ hẹp như , ánh sáng tối tăm nhưng thu dọn thật sự sạch sẽ ngăn nắp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho dù cách một hai năm Kiều Chấn Dự mới đến đây một nhưng từ tới nay ngày thường bọn họ vẫn chậm trễ việc dọn dẹp nhà ở bên . Ở trong căn phòng cũng để bất kỳ những thứ đồ linh tinh gì, nếu như Kiều Chấn Dự đây thì chỉ cần thu dọn qua loa một chút là .
Trong lòng Nhan Hoan thở dài.
Cảnh vệ của Kiều Chấn Dự đang ở bên ngoài.
Triệu Thành Tích và Kiều Chấn Dự đang ở phía bên cửa, bởi vì căn nhà nhỏ hẹp nên chỉ như thôi mà bộ căn nhà dường như chiếm cứ một nửa.
Bà cụ tận bên trong cùng.
Nhan Hoan thì theo phía bà cụ.
Cô chạm đến xà nhà trong căn phòng, ánh mắt dừng chiếc ván gỗ giường, mặt chợt loé lên giống như thể thấy hình ảnh năm đó. Một hình ảnh chân thật, ánh đèn dầu tối tăm tiếng của đứa trẻ giống như tiếng kêu của một con mèo nhỏ, phụ nữ vươn đôi tay gầy guộc trơ xương vuốt ve khuôn mặt của đứa nhỏ lưu luyến rời xa, bà yếu ớt : "Chị Quy, cảm ơn chị giúp em mang đưa nhỏ đến cho chị cả của em, chờ ba con bé, ba con bé..."
Nói tới đây bà dường như nữa nhưng cuối cùng bà vẫn thêm: "Nói với chị cả của em chờ ba con bé trở về thì giao con bé cho ba của nó... Em c.h.ế.t nhưng đứa nhỏ vô tội, ba của con bé, ba của con bé nhất định sẽ đối xử với con bé thật ."
Bà tới đây là nước mắt lăn xuống thì thào : "Là em với hai nhưng mà đứa nhỏ vô tội, Chấn Dự cũng gì cả. Đứa nhỏ để cho chị cả nuôi cũng là tra tấn đối với chị , chờ tới khi ba của đứa nhỏ trở về thì giao cho . Em còn đủ sức lực để chăm lo cho con bé nữa , em xứng một ..."
Giọng của bà càng ngày càng yếu ớt.
Đột nhiên một xông trong phòng.
Đôi mắt của phụ nữ chợt sáng lên chằm chằm đang tới, nhưng khi đôi mắt từ từ kỹ mới thấy rõ ràng tới là ai thì ánh sáng trong đôi mắt dần dần ảm đạm , bà nỉ non : "Vì tới, vì còn trở về. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em dù cho gặp chuyện gì chăng nữa cũng sẽ trở về bên cạnh em nhưng vì còn trở về..."
Giọng ngày càng nhỏ dần cho đến khi rốt cuộc còn âm thanh nữa.
Lục Già Nguyên quỳ xuống mặt đất nắm lấy tay bà nước mắt tuôn trào.
Quy Hồng Anh đang ôm lấy đứa nhỏ nước mắt cũng lập tức chảy xuống.