Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 432

Cập nhật lúc: 2025-03-13 22:48:14
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi vì chuyện rắc rối , Triệu Hòa dọa sợ, nhắc đến chuyện tìm Nhan Hoan mượn dì giúp việc đến chăm sóc cho cô lúc cô ở cữ nữa.

Về đến khách sạn, thím hai Triệu Triệu Thành Tích rời , lắc đầu, than thở một câu: "Đây là Thành Tích, nếu là tính tình đó của Thành Cương."

Nói lắc đầu, tiếp: "Chẳng trách ông cụ cho phép cả nhà cả chuyển từ thành phố Tây Châu đến Bắc Kinh, nhưng để Thành Cương ở thành phố Bắc Kinh ép về thành phố Tây Châu. Nếu Thành Cương gặp chị gái điều như , sợ là cả nhà tan tác."

Đương nhiên là bà thấy Triệu Thành Cương lời Triệu Hoa , hỏi nguyên do vung tay đánh Triệu Đông.

Bởi vì chuyện , tuy rằng cố gắng bầu khí sôi nổi lên, nhưng Hứa Chiêu Ngọc vẫn luôn nghiêm mặt, câu nào với Triệu Thành Cương, sợ là đêm sẽ còn cãi một trận.

Cũng thể trách Hứa Chiêu Ngọc , nếu là bà thì bà cũng tức giận đến phát điên.

Nhìn Thành Tích nhà , tuy rằng , nhưng từ đầu đến cuối đều về phía vợ con của , chút thiện cảm với con Triệu Tuệ.

Thím hai Triệu cảm thán bên .

Bên Nha Hoan đứa cặp song sinh lên xe của Triệu Thành Tích cùng về nhà.

Đương nhiên Nhan Hoan ghế phó lái mà ghế với hai đứa nhỏ.

đau lòng cầm lấy cái tay nhỏ bé của Dao Dao xoa xoa, : "Sao thể để nó kéo con chứ. Nhớ kỹ lời , ý với con, lập tức đẩy nó sang một bên."

Dao Dao nháy mắt, gật mạnh đầu, : "Biết ạ!"

Nói xong cô bé nghiêng đầu một cái ba ở đằng một cái, bất ngờ thốt một câu: "Con, thích, , ba, thích nhất."

Bởi vì ba từng hung dữ với cô bé.

Không đáng sợ giống như bác cả. Rõ ràng là Đông Đông sai, thế mà bác hung dữ như , còn vung tay đánh Đông Đông nữa chứ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến đây, cô bé kìm ôm cánh tay , dụi dụi lòng cô.

Nhan Hoan cô bé nũng, cũng thích chịu , cúi đầu hôn lên trán cô bé một cái.

Sau đó, cô một tay ôm cô bé, một tay xoa đầu cô bé sang con trai, : "Lâm Lâm, sức lực của con lớn?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-432.html.]

Lâm Lâm nghiêm mặt, thấy lời thì ngước mắt cô một cái, : "Không ."

Cậu bé dối, so với em gái, sức lực của quá lớn, so với ba thì càng .

Còn về những khác, quan tâm.

Những khác?

Triệu Thành Tích ở phía lái xe cuộc chuyện giữa với con trai và giữa với con gái, trầm mặt lên tiếng.

Trong lòng cũng vui.

Cũng may là sức lực của con gái lớn, nghĩ đến cơ thể đó của Điền Tráng và tư thế nhào lên đáng Dao Dao của nó, bực . Nếu Dao Dao sức lực thì nó đánh đến thê thảm ?

Nghĩ đến đây, cảm thấy con trai nhào lên đạp cho nó mấy cái là vô cùng .

Buổi tối, Nhan Hoan dỗ hai em ngủ, quan tâm hai em hiểu , với hai em là khi nào thì nên đánh, khi nào thì nên đánh, còn đánh ở thì đúng mực. Cô liên miên một hồi các vấn đề linh tinh, em gái mà gục đầu ngủ mất lúc nào .

Nhan Hoan: "..."

Nhan Hoan về phòng cảm khái với Triệu Thành Tích: "Sau , sợ là chúng thường xuyên tìm đến nhà ."

Nói nhưng cô cảm thấy kiêu ngạo.

So với việc con đánh, để cô đến đạp cửa nhà khác, thì em gái lớn lên năng lực tự bảo vệ chắc chắn là quan trọng hơn. Hơn nữa cô tin chỉ cần dạy dỗ hẳn hỏi, trẻ con sẽ vô duyên vô cớ đánh .

Triệu Thành Tích một cái, tâm trạng cũng lên. Anh vươn tay xoa đầu cô, chuyện cũng ho để , nhưng nghĩ đến một chuyện khác, : "Ông nội với , chuyện ông ngoại và cả bên của em ông nội nhờ ngóng giúp tin tức ."

Ông cụ Triệu khá nhiều bạn cũ trong bộ ngoại giao.

Bây giờ cải cách mở cửa, còn kiêng kỵ quan hệ với bạn bè nước ngoài nữa.

Mà Nhan Hoan vẫn nắm trong tay phần lớn bất động sản của nhà họ Triệu.

Nói đến những tài sản bất động sản , từ khi văn phòng nhà nước lượt trả những tài sản bất động sản cho Nhan Hoan, tài sản bất động sản lớn như chắc chắn sẽ rước lấy ít thèm thuồng.

Nhất là Triệu Lan Trân bên còn xảy chuyện, bán mất một căn nhà, sống chùng chồng trong căn ký túc xá nhỏ hẹp của đại học nông nghiệp, sống cuộc sống túng thiếu, trật vật.

Loading...