Nghe thấy đứa nhỏ hỏi chuyện Triệu Lan Huyên mới kịp phản ứng .
Bà hé miệng, một lúc mới : "Ở đây là Viên Gia Sơn, bạn nhỏ, cháu, cháu ở chỗ ? Sao cháu ở một ở đây, ai đưa cháu đây? Người nhà cháu ?"
Bà về phía cô bé nhưng một ai mà chỉ trông thấy núi tuyết trắng xoá xám xịt chỉ một cô bé mà thôi.
Nhan Hoan mím môi.
Chết tiệt, mà cô là ai chứ? Sao cô xuất hiện ở chỗ ...
Thế nhưng khi cô ánh mắt Triệu Lan Huyên với khuôn mặt gầy ốm tiều tuỵ cùng vành mắt đỏ hồng là đột nhiên cô nghĩ tới một đoạn ký ức khi cô mất... Đây là do nhân quả cô còn trả hết từ đời cho nên cô mới tới nơi đấy chứ... mà cơ thể là của ai?
Cô bất lực nhưng cũng nhanh chóng bắt lấy tay của Triệu Lan Huyên... Sờ tới bàn tay lạnh lẽo đó quả nhiên cô giật , trong lòng khỏi khơi dậy chút thương tiếc.
Trong lòng cô xẹt qua nhiều những ý nghĩ nhưng cuối cùng cũng chỉ tỏ vẻ đáng thương mà một câu: "Dì ơi, cháu đói , dì thể đưa cháu về nhà ăn chút gì đó ?"
Sắc trời tối dần.
Xung quanh nơi cũng nào.
Dù cho đứa nhỏ xuất hiện kỳ quái nhưng Triệu Lan Huyên mặt mày của cô bé cũng tương tự với , khi thấy cô "Cháu đói" là trong lòng bà sinh cảm giác kỳ quái, là cảm giác thấy đau lòng thấy thương tiếc giống như tâm linh tương thông ... Bà cũng do dự chút nào mà kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô trở về căn nhà gỗ nhỏ của .
Căn nhà gỗ đơn sơ nhưng gì vẫn thể chống đỡ một chút gió lạnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Lan Huyên lấy từ bên trong hộp gỗ của một chiếc áo bông in hoa quấn lên Nhan Hoan mới nhóm lửa nấu cơm.
Nhan Hoan bà với chiếc bụng to đang nhóm lửa nấu cơm cho , đang ngăn bà trông thấy chiếc bàn cũ nát một chiếc gương hình thoi đang đặt ở đấy. Cô qua duỗi tay cầm lấy chiếc gương lên soi nhưng cuối cùng vẫn thấy gương mặt của ... Tuy rằng chỉ là gương mặt của một đứa trẻ con nhưng cô thể xác định đây là , bộ dạng của giống y như đúc với kiếp .
Cô nữa nhẹ nhàng thở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-516.html.]
Cô thả gương xuống thở một thật sâu cúi đầu chiếc áo bông in hoa to rộng . Cô suy nghĩ một chút bỗng nhiên duỗi tay kéo cổ áo của xuống, đó phát hiện phía xương quai xanh quả nhiên dấu vết của một đoá hoa hợp sống động như thật ở đó.
Cô duỗi tay đè lên dấu vết mới đầu về phía Triệu Lan Huyên đang bận rộn trong nhà bếp cực kỳ đơn sơ ở bên ngoài, trong đầu cô dần dần nảy một chủ ý.
Cô trong bếp, tiên thêm lửa trong bếp đó mới dậy thò đầu : "Dì ơi để cháu giúp dì nhé."
Triệu Lan Huyên mỉm : "Không cần , dì chỉ nóng một chút bánh bột ngô, ở đây lạnh lắm cháu cứ trong phòng uống chút nước cho ấm . Lúc nãy cháu ở bên ngoài lâu như , cẩn thận làn da tay với mặt nứt nẻ đấy."
Bà câu nứt nẻ da, ánh mắt Nhan Hoan cũng theo đó về phía tay của bà mới phát hiện tay bà cũng đỏ hồng một mảng lớn... Trong lòng Nhan Hoa cũng co quắp.
Bánh bột ngô cũng nhanh chóng nóng.
Triệu Lan Huyên bưng bánh bột ngô mang theo Nhan Hoa trở căn nhà gỗ để ăn cơm.
Quả thật Nhan Hoan đói bụng, Triệu Lan Huyên đưa một chiếc bánh bột ngô cho cô, cô cũng khách mà cầm lấy cắn một miếng. Bánh bột ngô khô, nó từ sợi mì khô cùng rau dại, vị dầu mỡ gì cả nhưng hương vị quả thật cũng tệ lắm.
Cô ăn hai miếng ngẩng đầu lên về phía Triệu Lan Huyên : "Dì ơi, dì cũng ăn ạ."
Triệu Lan Huyên mỉm "ừ" một tiếng.
Mỗi ăn một chiếc bánh bột ngô xong, lúc Triệu Lan Huyên mới hỏi Nhan Hoan cô đột nhiên ở núi, là ai mang cô qua đây, nhà cô ở .
Lúc Nhan Hoan cũng lên một chủ ý.
Cô ôm lấy ly nước bằng tre lên Triệu Lan Huyên : "Cháu tới tìm cô của cháu, dì của là cô của cháu ạ?"
Triệu Lan Huyên: ???
"Nhan Hoan, cháu tên là Triệu Nhan Hoan."