Nếu chỉ lời khai của Cố Kỳ Việt thì thể tin, nhưng đến cả Thẩm Triều Triều cũng như , chẳng lẽ... thật sự giống như lời Cố Kỳ Việt , nửa đêm ngủ, lẻn xưởng máy móc là để sửa chữa máy móc?
Chuyện thật quá hoang đường! Tin Cố Kỳ Việt giỏi sửa chữa còn bằng tin heo leo cây...
Thấy sự việc vẫn kết quả, cảnh sát Chu đành bất đắc dĩ mời tất cả ngoài, cho dù Thẩm Triều Triều rời , cuối cùng vẫn Diệp Phương kéo tay lôi , cô cứ ba bước đầu , miệng liên tục : “Cố Kỳ Việt, đừng lo lắng, em sẽ để xảy chuyện !”
Nói xong chữ cuối cùng, cửa phòng thẩm vấn cũng đóng , bên trong khôi phục sự yên tĩnh.
trái tim Cố Kỳ Việt vẫn thể nào bình tĩnh . Anh nhíu chặt mày, bất lực khiến bực bội, nhịn đưa tay gõ lên mặt bàn, phát tiếng “cộc cộc”, trong lòng thầm nghĩ, Thẩm Triều Triều ngàn vạn đừng chuyện dại dột.
...
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Thẩm Triều Triều nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Hằng, kiên trì giải thích cho Cố Kỳ Việt: “Quản đốc Cố, Cố Kỳ Việt thật sự là đến xưởng máy móc để sửa chữa máy móc, chỉ cần khởi động máy móc là thật giả ngay!”
Đây là cách chứng minh nhanh nhất hiện nay.
Chỉ là Cố Hằng thở dài lắc đầu, đến việc Cố Kỳ Việt thật giả, việc khởi động máy móc của xưởng máy móc là thể!
Là một trong những tham gia giải quyết cuộc khủng hoảng của xưởng máy móc, Cố Hằng nhiều thông tin nội bộ tiết lộ ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-189.html.]
Lấy ví dụ như kỹ thuật viên kỳ vọng nhất đến từ Thâm thị, khi kiểm tra, họ thẳng là bó tay, máy móc hư hỏng quá nặng, chỉ cần kết nối nguồn điện, khởi động là sẽ nguy cơ hỏng . Đến lúc đó cho dù chuyên gia sửa chữa nước ngoài đến cũng sửa .
Dù là quản đốc xưởng sắt thép như ông, trong chuyện cũng quyền lên tiếng, ngược , vì phận mà ông nhiều hạn chế.
Cố Kỳ Việt là con trai duy nhất của ông, ông thể thật sự quan tâm chứ? mà ông thể gì !
Trong nháy mắt, Cố Hằng như già vài tuổi, tấm lưng vốn thẳng tắp bỗng còng xuống, ánh mắt trở nên đờ đẫn, ông khuyên nhủ Thẩm Triều Triều: “Nghe lời Cố Kỳ Việt, đừng nhúng tay chuyện nữa.”
Nói xong Cố Hằng gỡ tay Thẩm Triều Triều , lúc xoay rời , trái tim trở nên lạnh lẽo.
Diệp Phương bên cạnh, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào khuyên nhủ: “Triều Triều , con yên tâm, sẽ bỏ mặc Tiểu Việt... Con về nhà , lời , đừng nhúng tay , nguy hiểm lắm.”
DTV
Nhìn Diệp Phương đưa tay che miệng nức nở, Thẩm Triều Triều im lặng lấy khăn tay .
Lúc giúp bà lau nước mắt, ánh mắt kiên định trong mắt cô vẫn hề suy giảm, cô ngẩng đầu phòng thẩm vấn bên trái, thầm nghĩ, Cố Kỳ Việt, hãy đợi thêm chút nữa, em chắc chắn sẽ nghĩ cách.
Sau khi lấy lời khai ở đồn công an xong, yêu cầu của Diệp Phương, Thẩm Triều Triều lên xe trở về ngõ Điềm Thủy, đó ngoan ngoãn về nhà trong tầm mắt của bà.
Nghe tiếng động cơ xe ngày càng xa, Thẩm Triều Triều ngơ ngác trong sân một lúc, đợi đến khi hồn, cô tìm thau nước, cẩn thận rửa sạch lòng bàn chân, lúc rửa sạch đá vụn, cơn đau nhói mới chậm chạp ập đến.
Lúc bôi thuốc lên vết thương, cô đau đến mức chịu nổi. Chỉ là lúc Thẩm Triều Triều nghĩ, vết thương lòng bàn tay Cố Kỳ Việt còn bôi thuốc, cho dù chỉ thoáng qua cũng thể thấy băng gạc quấn quanh lòng bàn tay nhuộm đỏ.