Tiếng vui vẻ của các bà cụ dần dần xa, Thẩm Triều Triều ngước mắt Cố Kỳ Việt một cái, đó nhịn cong mắt , nán sân nữa, một câu: “Em nhà đây”, lập tức cầm chú thỏ bện chạy mất.
Cuối cùng Cố Kỳ Việt chỉ thể bất đắc dĩ dậy, đá mấy hòn đất vụn chân, thầm nghĩ chắc chắn quan sát xung quanh , tránh cho khác quấy rầy.
DTV
Thật vất vả mới thể cạy mở lớp vỏ cứng đầu trong lòng Thẩm Triều Triều... Biểu lộ tâm ý cắt ngang, Cố Kỳ Việt cũng thể nổi giận...
Có thể là các bà cụ lớn lên từ nhỏ, quan hệ , khác gì bà nội ruột, khiến cho cuối cùng chỉ thể chọn cách ngoài đến chỗ Cường.
Vẫn nên việc thôi!
Trước khi ngoài, Cố Kỳ Việt cố ý quần áo khác, đó nghiêm túc cất chiếc áo sơ mi màu đen tủ quần áo, tránh cho nó rách do bất cẩn.
*
“Kỳ Việt ! Gần đây tiệm nhận ít đơn hàng, là cứ ở đây với , đỡ chạy tới chạy lui.”
Trong nhà Cường.
Thấy rốt cuộc Cố Kỳ Việt cũng đến, Lưu Cường lập tức vui vẻ mặt.
Tuy đây Cố Kỳ Việt vì cần phụ tùng máy móc gấp, đồng ý ở đây một tuần, đồng thời nhận đơn sửa chữa nhưng khi từ đồn cảnh sát ngoài, tên nhóc lập tức đổi ý.
Chưa kịp để Cường tức giận đến mức dậm chân, ngay đó Cố Kỳ Việt đề nghị là sẽ tính theo giờ, sẽ sửa chữa ba trăm tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-217.html.]
Cùng với việc đổi tỉ lệ ăn chia trong thời gian thành năm ăn năm chia.
Nghe xong lời , Cường lập tức chuyển giận thành vui, chuyện thế mà đồng ý thì đúng là đồ ngốc!
cũng đây là cách Cố Kỳ Việt dùng để báo đáp... Dù cũng là do kịp thời tìm thị trưởng giúp đỡ, nếu thì chuyện sẽ phát triển như thế nào vẫn còn .
Quản đốc mới Ngô Vĩ của xưởng máy móc, cũng như tên “vô vi”, trông cậy ông mạo hiểm khởi động máy móc thì đúng là quá khó khăn!
Cố Kỳ Việt mặc chiếc áo khoác dính đầy dầu mỡ , mỗi khi tâm trạng thì việc loay hoay với những phụ tùng máy móc là cách để trút giận nhất, đồng thời cũng quên đáp một câu: “Không cần , chỉ cần sửa mấy là xong , cần thiết ở .”
Cầm dụng cụ sửa chữa lên, Cố Kỳ Việt bắt đầu lắp ráp, trong tiếng leng keng của búa đập, Cường nghi ngờ chằm chằm, luôn cảm thấy từ khi từ đồn cảnh sát trở về, tên nhóc Cố Kỳ Việt kỳ quái.
Trước đây lúc nào cũng ngoài đánh với đám côn đồ, bây giờ cũng đánh nữa, lúc nào cũng ru rú trong nhà... Cũng rốt cuộc trong nhà thứ gì mà thể câu hồn Cố Kỳ Việt như .
Cũng may là vẫn quên đến đây việc.
Mặc dù chỉ thỉnh thoảng mới đến...
Đối với điều Lưu Cường vô cùng bội phục, chẳng trách thường trẻ tuổi đầu óc linh hoạt, rõ ràng Cố Kỳ Việt tốn bao nhiêu thời gian, mà những kẻ từng âm thầm đối phó với và nhà họ Cố bây giờ đều nhận bài học.
Bây giờ bọn họ chỉ hận thể tránh nhà họ Cố thật xa.
Nghĩ đến đây, Cường rảnh rỗi sinh nông nổi, lập tức tiến gần, trêu chọc : “Cũng chẳng trách ở , vợ xinh như , đây chỉ khác , tận mắt thấy, quả thực chính là tiên nữ hạ phàm!”