Mỗi gặp bà nội đều cãi ầm ĩ nửa ngày... Đã mấy , Cố Kỳ Việt còn lo lắng hai bà lão sẽ trở mặt thành thù, kết quả cho dù cãi to đến thì bao lâu hòa như chuyện gì xảy , cùng vui vẻ.
Thật khiến gì.
Có lẽ đây chính là tình bạn giữa những phụ nữ, cho dù già cũng hề phai nhạt.
Còn chú Lữ, Lữ Tiểu Quân là một giáo viên thích dạy dỗ khác, từ nhỏ thích lôi kéo Cố Kỳ Việt giảng giải đạo lý ngừng, khiến bây giờ nghĩ , Cố Kỳ Việt chỉ cảm thấy tai ngứa ngáy.
nghĩ đến những đổi trong mấy năm nay, Cố Kỳ Việt khỏi thở dài.
Mấy năm , Hồng vệ binh loạn khắp nơi, học sinh cũng còn học nữa mà bắt đầu theo những trong ủy ban cách mạng phê bình, đánh đập khác!
Trong đó, giáo viên trong trường học là những chịu thiệt thòi nhiều nhất, khiến cho Lữ Tiểu Quân cũng trở nên im lặng hơn. Ông như già chục tuổi, cho thấy cũng khỏi cảm thán.
Có điều Cố Kỳ Việt cho rằng tình huống như sẽ tiếp diễn, đất nước phát triển thì ngừng tiến bộ mà học tập chính là con đường nhanh nhất và thiết thực nhất.
Như đám sinh viên đại học công nông binh hiện nay, chẳng qua chỉ là đó để mạ vàng, thực chất trình độ còn kém hơn cả học sinh cấp hai...
Bởi vì chỉ cần thư giới thiệu của địa phương hoặc đơn vị là thể đại học công nông binh.
Trông cậy đám để khiến đất nước trở nên hùng mạnh ư? là si mộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-243.html.]
Cho nên tương lai sẽ như mãi mãi, cứ chờ xem...
Trước đó, Cố Kỳ Việt và Lưu Tư Viễn kết thù chính là vì Lưu Tư Viễn bắt nạt trí thức.
Vẻ mặt đắc ý đó trông đáng ghét, khiến Cố Kỳ Việt nhịn .
“Không con sợ chú , chỉ là con cảm thấy thể chuyện với chú .”
Nếu như Lữ Tiểu Quân thích cơ khí, vật lý gì đó thì Cố Kỳ Việt còn thể chuyện , đáng tiếc ông là giáo viên dạy lịch sử, chính trị, mỗi chuyện là lôi hết chuyện xưa tích cũ khiến Cố Kỳ Việt mà buồn ngủ.
DTV
nhớ Thẩm Triều Triều thích sách văn học. Có lẽ hai họ thể chuyện với .
Cảm nhận Cố Kỳ Việt đang , Thẩm Triều Triều ngẩng đầu , cô còn sợ hãi nữa, đôi mắt trong veo như phát sáng, dường như mang theo nhiệt độ nóng rực, khiến Cố Kỳ Việt dám thêm nữa, vội vàng dời mắt. Cô thật sự là càng ngày càng xinh .
Cố Kỳ Việt cảm thấy tuy thích sách văn học nhưng bình thường cũng nên xem qua một chút... như , khi khen khác sẽ chỉ hai từ “xinh ” khô khan nữa mà sẽ nhiều từ ngữ hình dung phong phú để diễn tả hơn.
Sau đó, bọn họ thêm một lúc thì đến nơi, Lữ Tiểu Ny chờ ở cửa từ lâu.
Nhìn thấy Vương Thải Hà cuối cùng cũng đến, bà chống gậy, vẻ mặt vui, cằn nhằn: “Sao giờ mới đến, đợi đến nỗi hoa cũng sắp tàn , mà đến muộn như thì đừng đến nữa, để khó chịu ở nhà một ...”
“Rồi , chỉ đến muộn một chút thôi , bà đừng cằn nhằn nữa, mau nhà .”
Vương Thải Hà để Lữ Tiểu Ny tiếp tục lải nhải, vội vàng đưa tay xoay bà , đó đẩy lưng bà trong sân... Nhìn thì cằn nhằn thôi, đến lúc dọn cơm lên thì sẽ im lặng ngay.