Còn nhớ năm đó Vương Đại Mỹ ăn sống khổ qua, miệng ngừng kêu gào sẽ bao giờ ăn nữa. Chớp mắt nhiều năm trôi qua, tất cả đều già ...
Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc bồi hồi, Lữ Tiểu Ny bỏ khổ qua miệng, chuẩn ôn chuyện xưa. Kết quả nguyên liệu vốn dĩ đắng khi tay Thẩm Triều Triều như biến thành một thứ khác, bây giờ cảm nhận vị đắng.
Ngược còn giòn giòn.
Làm thế nào ???
Lúc hai bà lão đang mải mê thưởng thức món ngon, Thẩm Triều Triều căng thẳng, cô hiểu Lữ Tiểu Quân đối diện cứ chằm chằm, khiến cô cầm đũa cũng dám gắp thức ăn.
DTV
Lúc Thẩm Triều Triều tháo khẩu trang, vẻ xuất sắc khiến kinh ngạc nhưng rõ ràng Lữ Tiểu Quân cô vì nguyên nhân nhan sắc mà là vì điều gì khác.
Cô nhạy cảm với ánh mắt của khác, cô thể nhanh chóng phân tích điều đó nhưng khiến cô khó hiểu.
Cô quen Lữ Tiểu Quân mà?
Cố Kỳ Việt bên cạnh Thẩm Triều Triều, “kẻ đầu sỏ” thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, dám nhúc nhích, vội vàng giơ tay gắp thức ăn cho cô, đồng thời ngước mắt khó chịu về phía Lữ Tiểu Quân.
Đã đồng ý đánh cược thì kiên nhẫn chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-246.html.]
Bây giờ chằm chằm như , chẳng lẽ uy h.i.ế.p đe dọa ?
Bị Cố Kỳ Việt trừng mắt, Lữ Tiểu Quân cũng cảm thấy bất lực, ông chỉ xem thử ca ngợi hết lời rốt cuộc trông như thế nào, kết quả thấy Cố Kỳ Việt vẻ như đang bảo vệ báu vật, , ông nữa.
Nhìn dáng vẻ dịu dàng nho nhã , vẻ là kiên nhẫn. Người thích văn học chắc chắn là thông minh nhưng chắc chắn là kiên nhẫn.
Nghĩ đến đây, Lữ Tiểu Quân gắp một miếng thịt gà hầm, kết quả là ngay đó mở to hai mắt kinh ngạc, mặc dù nhắc đến tài nấu nướng của Thẩm Triều Triều giỏi, cũng từng ăn thử một loại bánh ngọt nhưng thường trăm bằng một thấy.
Làm bánh ngọt ngon chắc nấu ăn ngon. Thế nhưng khi nếm thử, cho dù là trái với lương tâm cũng thể là ngon...
Mặc dù ông ham ăn, nhưng lúc cũng nhịn ăn thêm một bát cơm. Trong lòng ông thầm nghĩ, với tài nấu nướng của Thẩm Triều Triều, đừng là đánh cược, cho dù mượn sách cũng . Không việc gì thì đến nhà chơi là .
Chỉ là kịp để Lữ Tiểu Quân cơ hội, ăn cơm xong, Cố Kỳ Việt dẫn Thẩm Triều Triều rời , đường về nhà, Thẩm Triều Triều tò mò hỏi: “Chú Lữ... Sao chú cứ chằm chằm em như , chuyện gì ?”
Đối với việc , Cố Kỳ Việt cũng giấu diếm, nhưng khi , cần “dọn đường” một chút: “Không chuyện gì lớn, chỉ là chú một kho sách riêng, cất giấu kín đáo, ai phát hiện , bên trong kho sách nhiều sách ngừng xuất bản, còn cả những cuốn sách cổ...”
“!!”
Chưa để Cố Kỳ Việt hết câu, hai mắt Thẩm Triều Triều sáng lên, ngẩng đầu đầy mong đợi. Là một yêu thích sách, cô vốn thể cưỡng sức hấp dẫn của một kho sách riêng, đặc biệt là trong những năm gần đây, vì nhiều lý do, nhiều sách thiêu hủy, biến mất trong biển lửa, các loại sách thể thị trường ngày càng ít khiến đau lòng tiếc nuối nhưng bất lực.