Người nhà cũng kể những chuyện , chỉ dặn dò cô tuân thủ những quy tắc tạm thời.
Vì đối với Thẩm Triều Triều mà , những ký ức về tương lai đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến cô vô cùng sợ hãi.
Thế nhưng hiện tại đang trong công viên, sang bên , thấy mấy quần áo rách rưới trói quỳ mặt đất, xung quanh nhiều đang chỉ trỏ bàn tán, phía đang hùng hồn gì đó, tay đeo băng đỏ, còn mấy đứa trẻ đang học theo lớn ném đá...
Cảnh tượng khiến Thẩm Triều Triều phẫn nộ sợ hãi, một bàn tay bỗng nhiên che mắt cô . Tầm che khuất, mắt cô tối sầm.
DTV
Cùng lúc đó, giọng của Cố Kỳ Việt vang lên bên cạnh: “Đừng .”
Cố Kỳ Việt cau mày, liếc những trói, hai trông quen, nghĩ kỹ , lập tức nhớ , đó là hai giáo viên từng dạy hồi cấp hai.
Giờ đây họ đều mặt mày xám xịt, đờ đẫn như mất hồn... Lại những Hồng vệ binh đang hăng hái phát biểu, Cố Kỳ Việt cảm thấy bực bội.
Mấy năm khi phong trào mới bắt đầu, khắp nơi đều là cảnh tượng như , thật vất vả mới yên tĩnh , kết quả năm nay bắt đầu trở , thậm chí còn điên cuồng hơn, như sự điên cuồng khi chết.
Ban đầu Cố Kỳ Việt xử lý Lưu Tư Viễn chính là vì , gây phiền phức cho khác, kết quả hết Lưu Tư Viễn đến Lưu Tư Viễn khác. Đánh cũng đánh hết.
Bị Cố Kỳ Việt che mắt, Thẩm Triều Triều run giọng hỏi: “Sao họ thể chứ! Nếu tội thì công an xử lý chứ lôi đây để sỉ nhục, họ mới là kẻ phạm tội!”
Dù mười năm rời khỏi nhà, Thẩm Triều Triều cũng hiện tại là thời kỳ nhạy cảm nên cô câu hỏi sẽ câu trả lời.
Thậm chí những gì cô nghĩ và hỏi đều là dị đoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-261.html.]
Thẩm Triều Triều cũng trông chờ câu trả lời, nhưng lúc cô giọng trong trẻo của Cố Kỳ Việt: “Anh cũng nghĩ như .”
Câu như một dòng suối mát lành chảy lòng, gột rửa bụi bặm, khiến tâm hồn cô tươi mới trở . Cố Kỳ Việt khẳng định quan điểm của cô!
Thực tất cả đều cực đoan, chỉ là bây giờ thể mà thôi.
Cố Kỳ Việt cúi đầu , con diều tay vẫn là nhờ Cường tìm đặt ở chợ đen. Chỉ là trong lòng khẽ thở dài, hôm nay thể thực hiện theo kế hoạch.
Ngay lập tức tiếp tục tìm kiếm địa điểm thích hợp để thả diều nữa mà đưa con diều hình mèo con chơi bóng trong tay cho Thẩm Triều Triều.
Bàn tay vẫn che mắt cô, nhỏ bên tai: “Yên tâm, bóng tối sẽ qua , ánh sáng nhất định sẽ soi rọi thế gian .”
Hình như điều gì đó từ giọng kiên định của Cố Kỳ Việt, con diều tay Thẩm Triều Triều rơi xuống đất, cô cũng để ý mà vội vàng nắm lấy cánh tay Cố Kỳ Việt, ngón tay run run.
“Cố Kỳ Việt, gì!”
Thẩm Triều Triều chỉ cảm thấy thế giới trở nên xa lạ với cô nên mới những lời đó, chứ ý Cố Kỳ Việt mạo hiểm.
Sức mạnh của một cá nhân thể chống cả một dòng thác. Cô Cố Kỳ Việt xảy chuyện.
“Yên tâm, việc nguy hiểm, nhất định sẽ bình an trở về.”
Đôi mắt Thẩm Triều Triều chớp liên hồi, hàng mi dài chạm lòng bàn tay Cố Kỳ Việt khiến thấy nhột tận đáy lòng.