Bởi vì đơn phương bỏ , vất vả chờ đợi đối phương đáp mà là hai đều duy trì tình cảm thật , theo sự tiếp xúc trao đổi ngày càng nhiều, tình cảm cũng dần dần trở nên sâu đậm.
Cũng như Thẩm Triều Triều quần áo mới, đồ ăn vặt các thứ cho Cố Kỳ Việt, Cố Kỳ Việt cũng đang cố gắng hết sức đối với cô.
Từ lúc ban đầu vụng về dần dần trở nên thành thạo. Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều đang cầm hộp nhạc thủy tinh nhịn đến mức đôi mắt cong cong, xua tan nỗi buồn phiền giấu trong ánh mắt, cảm thấy Cố Kỳ Việt bây giờ so với thật sự đổi quá nhiều.
Phải rằng lúc cô mới nhà họ Cố, Cố Kỳ Việt còn từng dọa cô đấy!
Bên , Cố Kỳ Việt đối diện thấy Thẩm Triều Triều thích món quà , trong lòng cũng vui, đó miệng cũng ngừng , kể hết chuyện gặp ở chỗ Cường .
Đương nhiên, hình ảnh khoe khoang của cần tô vẽ thêm một chút, chủ yếu là nhấn mạnh lời khen ngợi của những khác cùng với sự ghen ghét đố kỵ của Cường.
Dưới tài ăn tệ của Cố Kỳ Việt, câu chuyện kể hài hước, khiến Thẩm Triều Triều càng thêm buồn , hai cũng trò chuyện bất tri bất giác sát .
Hai ở chung cực kỳ vui vẻ, rơi mắt Diệp Phương và Vương Thải Hà về nhà, chồng nàng dâu cùng , đều thể ý trong mắt đối phương.
Không dễ dàng gì!
Hai rốt cuộc giống vợ chồng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-290.html.]
Vì để tránh quấy rầy hai ở chung, chồng nàng dâu hai cũng quấy rầy họ mà phòng bếp dọn dẹp chuẩn cơm tối...
Chỉ là đợi đến khi mấy ăn xong cơm tối qua hơn một tiếng, sắc trời bên ngoài tối đen, Cố Hằng vẫn về nhà.
Lúc Diệp Phương lo lắng chuẩn ngoài tìm, điện thoại rốt cuộc cũng đổ chuông, Cố Hằng xưởng sắt thép bên còn tồn đọng một công việc, cần tăng ca.
Đợi đến khi cúp điện thoại, Diệp Phương lập tức thở dài một , giám đốc xưởng thật sự là nhàn hạ.
DTV
May mà bây giờ bà chỉ là một chủ nhiệm trong bệnh viện, nếu lên cao hơn một chút, đoán chừng cũng sẽ vất vả giống như đồng chí Cố Hằng, đến lúc đó tóc bạc cũng mọc .
Công việc quan trọng nhưng cũng thể xem nhẹ sức khỏe, lúc Diệp Phương chuẩn chút đồ ăn khuya đưa qua, Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt ngăn , là để họ phụ trách là .
Ngày mai Diệp Phương còn , nhất vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút. Tránh cho tinh thần đủ mà xảy chuyện.
Nghe con trai con dâu khuyên bảo, Diệp Phương cũng cố chấp, Cố Kỳ Việt ở cùng Triều Triều, bà cũng yên tâm, dứt khoát vui vẻ giao chuyện đưa cơm cho trẻ tuổi.
Sau đó Thẩm Triều Triều nhanh chóng một phần đồ ăn khuya dễ tiêu hóa, bỏ trong hộp cơm để Cố Kỳ Việt treo nó lên khung xe đạp, buộc đèn pin đầu xe, đó giơ tay vỗ vỗ ghế , đợi khi Thẩm Triều Triều xong, hai cứ như rời khỏi nhà, đến xưởng sắt thép.
Mà trong màn đêm yên tĩnh, lúc ánh sáng lờ mờ của đèn pin chiếu sáng con đường phía , Thẩm Triều Triều tò mò đường phố ban đêm.
Cố Kỳ Việt đang đạp xe đột nhiên mở miệng một câu: “Thẩm Triều Triều, em phiên dịch tiếng Anh đúng ?”