Nghe Cố Kỳ Việt như , Thẩm Triều Triều ở phía xe đạp ngẩn , trong mắt cô hiện lên vài phần bối rối, tay nắm chặt yên xe nhịn dùng sức, lúc nên gì cho .
Sau khi thị trưởng , cô cố gắng che giấu biểu cảm mặt, cố gắng để lộ sơ hở, ngờ vẫn phát hiện.
Không Thẩm Triều Triều giúp đỡ mà là cô sợ hãi, đồng thời cũng trình độ tiếng Anh của rốt cuộc như thế nào.
Mẹ của Thẩm Triều Triều là Bạch Vân nghiệp trường nữ sinh, điều kiện tiếp xúc với văn hóa phương Tây, bởi vì khi nghiệp trong lĩnh vực báo chí, vì thế nên tích cực học tiếng Anh để thuận tiện cho việc tài liệu truyền thông nước ngoài.
Cho dù cơ thể bà trở nên yếu ớt vì bệnh tật, chỉ thể ở nhà dưỡng bệnh nhưng cũng quên học tập.
Hình như niềm vui khi tiếp thu kiến thức thể tạm thời chiến thắng bệnh tật, khiến khuôn mặt tái nhợt của bà lộ nụ rạng rỡ.
Cho dù trong cuộc sống tràn ngập tuyệt vọng và đau khổ nhưng con thể từ bỏ chính . Nếu sẽ rơi vực sâu. Lại giống như vô dây leo quấn quanh, áp bức đến mức thở nổi, đánh mất chính ...
Những điều đều là những lời Bạch Vân với Thẩm Triều Triều từng chữ một, đến nay, Thẩm Triều Triều vẫn thể nhớ tới biểu cảm của lúc đó.
DTV
Trong sự kiên cường mang theo một chút bất đắc dĩ, ánh mắt bà về phía cô đầy yêu thương. Hình như còn sống bao lâu nữa, thể cùng con gái trưởng thành, bởi bà chỉ thể trong thời gian hạn, dạy dỗ con nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-291.html.]
Cho nên Thẩm Triều Triều khi đó còn nhỏ cũng bắt cùng học tập, là thư đồng của Bạch Vân, cần cùng tiến bộ.
Có lẽ nếu đổi là những đứa trẻ khác sẽ lóc thôi, điều Thẩm Triều Triều thích sách, cô cảm thấy nhàm chán, ngược còn thấy thú vị.
Việc thỏa thích vùng vẫy trong biển sách khiến tâm trạng cô vui vẻ, còn thường xuyên gặp ác mộng nữa, cũng còn mơ thấy bọn buôn bắt cóc.
Cứ như , Thẩm Triều Triều theo Bạch Vân cùng học ít kiến thức trong sách vở và ngoài đời.
Tiếng Anh cũng cô học lúc , nhưng từ khi qua đời, Thẩm Triều Triều nhiều năm động đến tiếng Anh, một từ vựng với cô dường như trở nên mơ hồ. Cần xem mới .
Trong lúc Thẩm Triều Triều đang nghĩ đến những chuyện , Cố Kỳ Việt đang đạp xe thấy tiếng trả lời, khu vực phía đèn pin chiếu sáng, so với ban ngày náo nhiệt, ban đêm thêm vài phần âm u.
Bầu khí yên tĩnh khiến sự im lặng càng thêm rõ ràng.
Đối với chuyện , đương nhiên Cố Kỳ Việt sẽ để mặc bầu khí tiếp tục lạnh xuống, nhanh mở miệng : “Không cần căng thẳng, như là ép em mà em thì , em đang phạm tội mà là đang việc , hơn nữa cho dù trời sập xuống cũng cao như đỡ, đè cũng là đè !”
Cố Kỳ Việt nghiêm túc, trong lòng cũng nghĩ như , dù cũng là nhiệt tình, thấy ai gặp khó khăn cũng vươn tay giúp đỡ.
Chỉ là vì thấy Thẩm Triều Triều buồn phiền một mà thôi.