Lúc Cố Kỳ Việt đang xổm, dùng con d.a.o găm dính m.á.u vỗ mặt đối phương, vẻ mặt nghiêm túc, khi thấy Lâm Kiều đến, giơ tay lên, giữa các ngón tay là một mảnh vật trắng trắng.
Khi Lâm Kiều đến gần, lập tức đưa thứ trong tay cho , đồng thời giải thích: “Đây là thứ lột từ mặt chúng, thể là da .”
DTV
Lâm Kiều sửng sốt, lòng đầy giận dữ, đám quỷ thật sự !
Vừa nên g.i.ế.c chúng dứt khoát như , đáng lẽ nên để chúng sống để chuộc tội...
“Rốt cuộc chúng gì?”
“Thâm nhập.”
Nghe thấy lời Lâm Kiều nhỏ nhẹ, Cố Kỳ Việt càng tỉnh táo phân tích, giữa lông mày xen lẫn vẻ trầm trọng: “Bọn chúng giả trang thành bình thường thâm nhập nội bộ nhân dân, đến lúc đó việc gì khác cũng sẽ thuận tiện.”
“Anh Cường ở chợ đen địa vị chắc chắn, đoán bọn gián điệp thế Tam Mao Tử và Lưu Đại Đầu, mượn cơ hội g.i.ế.c tìm giả trang, đó dùng phận của Cường để câu kết với những lợi hại hơn.”
Còn về lý do tại g.i.ế.c Cường?
Vẫn là nhờ Cường tiểu đêm, nếu c.h.ế.t mà hề .
Bởi chuyện kho báu núi Ly Uyên mà bọn bọn hỏi chính là tin tức do đám gián điệp cố tình tiết lộ, mục đích là để giảm bớt khả năng phát hiện... Giết vứt xác ở núi Ly Uyên thuận tiện, sẽ ai phát hiện .
Hơn nữa nghĩ việc Cường lúc đầu nóng lòng núi Ly Uyên, e rằng chính là mục tiêu đầu tiên.
Kết quả thấy Cường đến, chúng đành lùi một bước tìm mục tiêu thứ hai, đó tiếp tục g.i.ế.c thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-329.html.]
“ chắc chắn sẽ g.i.ế.c bọn chúng!”
Nghe đến đó, Lâm Kiều dùng sức siết chặt nắm đấm, Cố Kỳ Việt liếc một cái, im lặng cất d.a.o găm , đó giấu ba đánh ngất ở chỗ kín đáo, mới cầm súng, ngẩng đầu hiệu cho Lâm Kiều tiếp tục lên.
Những tên chỉ là lâu la mà thôi.
“Con cá lớn” thật sự còn ở phía !
Sau khi giải quyết đám lính tuần tra chặn đường xong, Cố Kỳ Việt và Lâm Kiều còn gặp trở ngại nào nữa nhưng càng lên cao càng thấy kinh hãi, lúc đỉnh núi Ly Uyên còn hoang vắng nữa mà xuất hiện thêm ít dấu vết do con để . Không dấu vết của một . Chứng tỏ lượng gián điệp núi ít.
Khi thấy hang động cách đó xa, ánh mắt Cố Kỳ Việt lóe lên, lập tức đầu Lâm Kiều, giọng kiên định nhỏ nhẹ: “ !”
Thấy , Lâm Kiều cũng tranh, từ khi thấy thủ của Cố Kỳ Việt hề giảm sút, tự nhiên ý kiến gì.
Chỉ điều...
“Một quá nguy hiểm, thể ở đây chờ ? báo tin xuống chân núi , tiếp viện sẽ đến nhanh thôi.”
Cố Kỳ Việt lắc đầu, giải thích một cách tỉnh táo và lý trí: “Bọn chúng âm thầm lên kế hoạch kỹ lưỡng, chắc chắn chuẩn đường lui , thể trì hoãn... Những tên khác chạy thì cứ để chúng chạy đuổi , nhưng tên cầm đầu thì .”
Bởi vì khả năng sẽ cao chạy xa bay, giống như một giọt nước hòa tan biển cả.
Sẽ bao giờ tìm thấy nữa.
Vì cho dù nguy hiểm, Cố Kỳ Việt cũng bí mật lẻn , khống chế tên gián điệp cầm đầu.