Cho nên cô chỉ xé rách quần cũng gì lạ, ít nhất chỉ là xé một ống quần thôi.
Anh cần để ý... Mới là lạ!
Biết là thể ngăn cản Thẩm Triều Triều, giả vờ đáng thương. Ban đầu còn tưởng rằng thể nhận sự an ủi dịu dàng của Thẩm Triều Triều...
Trong khi Cố Kỳ Việt đang suy nghĩ lung tung, Thẩm Triều Triều nghiêm túc rửa sạch vết thương, may mà vết thương tiếp tục chảy máu, nhưng vết thương hở khiến cô vô thức nhẹ tay hơn.
Chỉ cần thôi cũng thấy đau . Chẳng trách Cố Kỳ Việt tỏ yếu ớt như , nếu là cô chắc đau đến ngất xỉu .
DTV
Nghĩ đến điều , Thẩm Triều Triều nhẹ nhàng thổi vết thương, làn gió nhẹ thổi qua, Cố Kỳ Việt bừng tỉnh, cơ thể lập tức cứng đờ, trong lòng như một chú nai con đang chạy loạn.
Anh Thẩm Triều Triều từ xuống , hàng mi dài của cô chớp chớp như đang lay động trái tim .
Lúc trong lòng tràn đầy vui mừng, khóe miệng cong lên, đôi mắt sáng rực.
Thực , lúc nãy ở cửa nhà giả vờ yếu ớt, Cố Kỳ Việt cũng quen lắm, dù giờ cũng từng nên thoải mái, nhưng ở mặt Thẩm Triều Triều, chuyện gì cũng thể thành thạo. Bây giờ thậm chí vứt bỏ cả sĩ diện, chỉ Thẩm Triều Triều quan tâm đến hơn.
Vì khi Thẩm Triều Triều xử lý vết thương xong, ngẩng đầu lên, cô lập tức thấy Cố Kỳ Việt dựa lưng ghế, vẻ mặt mệt mỏi, Thẩm Triều Triều hoảng hốt vội vàng đến gần.
Cô đưa tay nâng mặt Cố Kỳ Việt lên, lo lắng hỏi: “Đau lắm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-334.html.]
“Bây giờ đỡ hơn , Triều Triều, cho ôm em một cái ?”
Giọng điệu của Cố Kỳ Việt càng lúc càng nhỏ nhẹ, Thẩm Triều Triều đau lòng, nghĩ đến việc Cố Kỳ Việt , cô trả lời mà đưa tay ôm chặt lấy . Người hùng vô danh của cô.
Cố Kỳ Việt giả vờ đáng thương đạt mục đích, miệng nở nụ , nghĩ đến việc nhân cơ hội ở bên cô nhiều hơn.
Hai mới yêu , đang trong giai đoạn mặn nồng, đáng tiếc luôn chuyện chuyện quấy rầy, cho nên chỉ thể tự tìm kiếm cơ hội... nghĩ đến những lời với thị trưởng Lý Nam, khóe miệng đang nhếch lên của Cố Kỳ Việt nhanh chóng hạ xuống.
Anh đột nhiên hối hận.
Thẩm Triều Triều ôm lấy bờ vai rộng của Cố Kỳ Việt, đang định lên tiếng an ủi thì cô bỗng nhiên tỉnh táo , vì thấy vết thương của Cố Kỳ Việt nghiêm trọng nên tâm trạng cô rối loạn, bây giờ thời gian bình tĩnh , cô đột nhiên phát hiện điểm bất thường.
Tuy thường ngày Cố Kỳ Việt vẻ lười biếng nhưng sẽ để lộ điểm yếu của , cũng sẽ để nhà lo lắng, cho dù thương cũng sẽ giấu .
Trước đây khi bà nội Vương nhắc đến chuyện ở quân khu, Cố Kỳ Việt cắn răng chịu đựng mà từng , như thể chủ động để lộ như bây giờ... Trừ khi thể giấu nữa mới .
dù cũng sẽ lộ vẻ yếu ớt như , trừ khi là cố tình giả vờ. Anh chỉ là vì ôm hôn.
Nghĩ đến đây, cho dù là hiền lành như Thẩm Triều Triều cũng cảm thấy nắm đ.ấ.m siết chặt, vì khi buông tay đang ôm Cố Kỳ Việt , cô cúi xuống gần hơn.
Cho đến khi ánh mắt hai chạm , thở quấn quýt lấy , Thẩm Triều Triều nheo mắt , : “Cố Kỳ Việt, em ghét nhất là khác lừa dối, nếu để em , em sẽ dạy dỗ đó một trận.”
“...”