Vừa bắt máy, Thiệu Tranh vội vàng mở miệng.
Không ngờ, Trần Võ Văn ở đầu dây bên còn sốt ruột hơn : “Chuyện gì xảy ?
Ái chà!
Khoan , đến thành phố J hả?”
Thiệu Tranh vốn định hỏi kỹ hơn.
giọng gấp gáp của lão Trần chặn ngay lời sắp .
Anh nhíu mày: “Ừ, đến .
Có chuyện gì ?”
Trần Võ Văn thở phào một : “Bố sáng nay gọi điện về.
Án của ông sửa .
Cấp cử xe đón ông và dì Mạt về thành phố N.
Duật Duật và lão tứ cần biên giới nữa.”
Không ngờ sự trùng hợp như .
Thiệu Tranh cũng kinh ngạc.
Sau đó lập tức hỏi: “ nhớ bảo mua cho bọn họ vé đổi tàu là ngày 2 tháng 9 ?”
Hôm nay là ngày 1 tháng 9.
“ , may lúc đó mua vé giường cho hôm nay.
Bằng giờ đuổi cũng kịp.
Duật Duật và lão tứ sẽ ở thành phố J một đêm.
Lão Thiệu, giúp một chuyện, tìm xem bọn họ ở các nhà trọ gần ga giúp.”
Thiệu Tranh đồng ý ngay: “Được!
ngay đây.
Tìm thấy bọn họ thì đưa về nhà ở tạm, tình hình đó tính .”
“Cảm ơn nhé, !
Ơn lớn khó quên!”
“Khách khí gì.
Duật Duật và lão tứ cũng là em trai em gái của .”
Lần , Trần Võ Văn tranh cãi chuyện trẻ con nữa.
Tâm tình thư thái , mới nhớ là ban chủ động gọi: “Cậu tìm việc gì?
Vừa nãy bảo chuyện gì xảy ?”
Nghe , Thiệu Tranh theo phản xạ đưa tay sờ lên ngực: “ nãy...
Gặp tình huống mà , kiểu tim sắp nhảy khỏi lồng n.g.ự.c .”
Trần Võ Văn giật .
Vai thả lỏng thẳng đơ, vẻ mặt bát quái: “Thật hả?
Ai ?”
Thiệu Tranh lắc đầu.
Lúc mới giật nhận quen cô : “ quen, chỉ là...
Thoáng thấy thôi.”
Đến lượt Trần Võ Văn xoa xoa cánh tay.
rốt cuộc là chuyện lớn cả đời của ban, nhịn cảm giác nổi da gà, tích cực hiến kế: “Không .
Với bản lĩnh của , tìm khó.
Chỉ là...
Cậu xác định chứ?
Ngoài tim đập nhanh, còn phản ứng gì nữa ?”
“Cô ...
Cười với .
Không quá, trong chớp mắt , tưởng như thấy trăm hoa đua nở.”
“Ôi ~ nổi da gà .
Huynh , tình trạng của vẻ nghiêm trọng đấy.”
Thiệu Tranh ôm thái độ thành kính hỏi: “Vậy...
Đây là thích ?”
“Chắc chắn !
Như mà còn thì cái gì mới là?
Cậu tin , tìm .
Nếu cô đồng chí đó yêu, khuyên nên mặt dày lên mà theo đuổi!
Đừng để vuột mất, hiểu !”
Tuy cảm thấy đáng tin lắm.
kẻ từng yêu bao giờ nhất thời cũng .
Đành tạm thời coi kinh nghiệm của ban như kim chỉ nam.
Đương nhiên, Thiệu Tranh cảm thấy tình huống của lúc lắm.
Anh cần thời gian bình tĩnh suy nghĩ khi quyết định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-72.html.]
Anh là một quân nhân đắn!
Một bên, Thiệu Quỳnh chứng kiến bộ quá trình.
Nhìn em trai như kẻ ngốc.
Cho nên...
Yêu từ cái đầu tiên!
Bốn chữ là thể khái quát sự việc.
Tại cho phức tạp thế?
---
Nhà trọ.
Hai em thuê hai phòng liền .
Trần Quân vốn đáng tin lắm.
trong chuyến tỏ vô cùng đáng tin.
Trên tàu bảo vệ em gái kỹ càng.
Đến khi nhà trọ cũng nhanh nhạy chọn hai phòng sát tường.
Sau khi sắp xếp em gái phòng trong cùng.
Trần Quân vẫn quên truy vấn: “Lão lục, lúc nãy xe buýt, rốt cuộc em gì ?”
Trần Lộng Mặc lôi hết ấm , chậu rửa mặt... trong phòng .
Tính toán dùng nước nóng giặt rửa một .
Nghe , cô bật : “Anh chắc chắn .”
Thực cũng gì.
Chỉ là lúc nãy xe buýt, cô thấy một mặc quân phục, theo phản xạ thêm vài .
Bất ngờ phát hiện trai.
Ừm...
Kiểu hợp gu cô, nên thêm vài nữa.
Trần Lộng Mặc thích kiểu thư sinh da trắng.
Tốt nhất là mắt híp, mũi cao thẳng.
Đương nhiên, cô chỉ đơn thuần là ý tưởng ngắm cái .
Nên khi đối phương , cô mới thể thoải mái, hào phóng mỉm với .
“Em , rốt cuộc giấu chuyện gì?”
Trần Quân thấy em gái , càng khẳng định cô chuyện giấu .
Sau khi kiểm tra kỹ phòng, xác định vấn đề gì, đến gần hỏi.
“Nói chắc chắn tức giận!”
“Anh tức!”
“Em tin!”
“Ái chà!
Em mau , tức là tức!”
“Ha ha ha ~ em bảo là...”
lúc Trần Lộng Mặc trêu tư đến mức vò đầu bứt tai.
Thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Cô dậy, theo phản xạ hỏi: “Ai đấy ạ?”
Ngoài cửa vọng giọng nam ôn nhu, thanh nhã, dễ : “Duật Duật?
là Thiệu Tranh, lão tứ ở đó ?”
Hai em trong phòng .
Đều nhận đúng là giọng Thiệu Tranh.
Trần Quân nhíu mày, nhanh chóng bước lên chắn em gái mới mở cửa.
Hai gặp cách đây sáu bảy năm.
Trần Quân đổi nhiều.
Thiệu Tranh đổi đáng kể.
Cậu chằm chằm đàn ông ngoài cửa một lúc, giật hỏi: “ là Thiệu Tranh ạ?
Sao ở đây?”
Thiệu Tranh vội trả lời.
Mà : “Không mời ?
Duật Duật ?”
Trần Lộng Mặc thò đầu từ lưng tư cao lớn.
Khóe mắt cong cong gọi: “Anh Thiệu Tranh...”
Khi rõ dáng vẻ đàn ông đối diện, những lời tiếp theo của Trần Lộng Mặc chặn trong cổ họng.
Đôi mắt cô tự chủ từ từ mở to...
Chuyện ...
Cũng trùng hợp quá!
Còn Thiệu Tranh, khi rõ Duật Duật, phản ứng còn dữ dội hơn.
Nói là động đất trong lòng cũng ngoa.
Trần Quân , .