Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-11-06 03:31:58
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Người quân tử ôn nhuận mắt là ai ?

 

Trần Lộng Mặc trong lòng tư đang xoay vần vô câu hỏi.

 

Nghe xong lời giải thích của đàn ông, cô vội kết luận, mà hỏi: “Hay để em gọi điện cho cả ?”

 

Cô vẫn hỏi xem ở bên cả tiện .

 

Nhỡ Thiệu Tranh chỉ là miễn cưỡng vì tình bạn, thì ngại lắm.

 

Thiệu Tranh đưa tay đồng hồ: “Gọi , nhà trọ điện thoại, chắc lão Trần cũng đang đợi.”

 

Qua điện thoại với cả, Trần Lộng Mặc thêm nhiều tin tức về bố .

 

Cô cũng xác nhận rằng ba chỉ khôi phục nguyên chức vụ.

 

Mà những ngày tháng khổ cực đây cũng thực sự qua.

 

Đồng thời, cũng lúc , cô mới Thiệu Tranh đột nhiên về thành phố J là để tham dự hôn lễ của chị họ.

 

“... Lục , hai em cứ đến ở nhà lão Thiệu, bởi đến lúc Thiệu Quỳnh kết hôn sẽ xuất phát từ nhà ông lão, với lão Thiệu như , nhà cũng coi em như em gái ruột, ở vài ngày .

 

Nếu em thấy ngại, thì chọn một món quà lịch sự chút coi như quà mừng cưới...”

 

Vừa liên lạc với em trai em gái, án của bố sửa sai thuận lợi.

 

Lại thêm bạn lòng ai đó, mấy chuyện dồn khiến Trần Võ Văn tâm trạng vô cùng thoải mái, giọng cũng cao hẳn mấy phần.

 

, Thiệu Tranh một bên cũng bộ nội dung cuộc trò chuyện.

 

Lần đầu tiên cảm thấy hai chữ ‘em gái ruột’ mà ngột ngạt thế.

 

Lão Trần thế ?

 

Lập trường ngày ?

 

“... Anh Thiệu Tranh, chuyện với cả ạ?”

 

“Được.”

 

Thiệu Tranh nhận điện thoại từ tay cô gái, trực tiếp chuyện với lão Trần ngay.

 

Mà bảo hai em: “Hai em lên thu dọn đồ đạc .”

 

Trần Lộng Mặc: “Đi ngay bây giờ ạ?”

 

“Ừ, chị đang đợi chúng ở ngoài.”

 

Hoàn chuyện , Trần Lộng Mặc thò đầu ngoài , thấy gì cả.

 

Liền buông một câu “Nhanh thật!” vội kéo tư chạy lên lầu.

 

Mãi đến khi hai em khuất phòng, Thiệu Tranh mới thu tầm mắt .

 

Đưa ống lên tai: “Uy?”

 

Trần Võ Văn cảm ơn nữa: “Huynh , thật sự cảm ơn .”

 

“Khách sáo gì chứ?

 

Giữa chúng cần gì thế.”

 

Trần Võ Văn ha hả: “Phải , cũng coi lão tứ và Duật Duật như em trai em gái ruột.

 

Chúng như hoa cùng cây, dưa cùng giàn, cảm ơn nữa là khách sáo.”

 

“Thực ...”

 

Khách sáo một chút cũng .

 

Trần Võ Văn rõ: “Gì cơ?”

 

Lời đến miệng, rốt cuộc thể trọn vẹn.

 

Thiệu Tranh thở dài: “Không gì.

 

Đợi tí đưa hai đứa về nhà bố , việc gì thì gọi điện thoại nhà .”

 

“Được, rảnh rỗi vài ngày thì dẫn hai đứa nhỏ chơi quanh thành phố J.

 

Tiền tiêu gửi , lát nữa chuyển khoản cho .”

 

“... nhớ Duật Duật... với lão tứ đủ 18 tuổi mà?”

 

“Ừ, ?”

 

“Vậy thể gọi là đứa nhỏ .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-74.html.]

“Sao gọi .

 

hơn bọn nó 13 tuổi, bọn nó vẫn là đứa nhỏ mà.”

 

Thiệu Tranh cảm thấy tình hình của lúc lắm.

 

Lại để ý đến những chỗ kỳ quặc đáng.

 

Nghĩ , bóp trán, hạ giọng : “Lão Trần, hỏi một vấn đề.”

 

“Cậu hỏi !”

 

“Là... mấy hôm phân tích với về phản ứng khi thích một , xác định đó thật sự là thích ?

 

Có khả năng nào là hiểu lầm ?”

 

“Sao?

 

Cậu tìm thấy đó ?”

 

Trần Võ Văn phản ứng cực nhanh, lập tức ngay ngắn, tủm tỉm hỏi.

 

Nghe , Thiệu Tranh nắm chặt ống , mắt cũng theo phản xạ tìm về hướng phòng của Duật Duật.

 

Rồi đó như điện giật, vội vàng thu tầm mắt .

 

Ấp úng : “Tìm thấy , nãy gặp, nhưng cảm thấy tình hình đúng lắm, ... hiểu sai ?”

 

Trần Võ Văn càng hào hứng, thấy mấy từ phía , giọng sáng rỡ: “Trùng hợp thế!

 

Huynh , các là duyên phận trời định đó!”

 

Mấy chữ ‘duyên phận trời định’ khiến tai Thiệu Tranh ửng đỏ.

 

Anh tự nhiên ho khan một tiếng: “Là... ?”

 

“Hắc!

 

Chắc chắn !

 

hỏi , giờ nhắc đến cô , trong lòng thấy ngọt ngào ?”

 

Câu Thiệu Tranh trả lời, hỏi : “Còn gì nữa?”

 

“Chà...

 

Còn nữa , đang ?”

 

Khóe miệng Thiệu Tranh cứng đờ.

 

Không đợi trả lời, Trần Võ Văn rõ, lập tức vang, xong còn tổng kết: “Cậu tiêu .

 

Nhắc đến , như gọi là thích thì gì mới gọi là thích?

 

Huynh , chúc mừng .”

 

Thực Thiệu Tranh chắc trạng thái hiện tại của đại diện cho điều gì.

 

Anh là từng yêu, nghĩa là hiểu gì.

 

Chủ yếu là sự việc xảy quá đột ngột, đối phương là Duật Duật - luôn coi như em gái.

 

Nên khó tránh khỏi nhiều chút băn khoăn và chắc chắn.

 

Đầu dây bên , Trần Võ Văn vẫn đang lải nhải chia sẻ bí kíp theo đuổi vợ.

 

Một mặt thật lòng vui cho bạn, một mặt cũng đang khoe khoang chuyện vợ chồng hạnh phúc.

 

Còn đầu dây bên , dù sự chắc chắn trong lòng vẫn còn, nhưng tâm trạng tươi sáng hơn chút.

 

Thiệu Tranh hiếm hoi thấy khó chịu vì sự ồn ào của bạn.

 

Anh kiên nhẫn khoe khoang đủ thứ, dông dài.

 

Cuối cùng, khi cúp máy, Thiệu Tranh còn trịnh trọng cảm ơn: “Dù thì, cảm ơn nhé, !”

 

Lúc , Trần Võ Văn thấy ngại vì lời cảm ơn nghiêm túc của : “Khụ khụ...

 

À ờ, cứ thành tâm theo đuổi cô đồng chí , chờ tin của nhé.”

 

Thiệu Tranh gì, chỉ đáp trọn vẹn: “Được!

 

Nhất định mời uống rượu!”

 

“Nhất định!

 

Nếu thật thành, lễ mối cũng thể thiếu, thế nào cũng coi như nửa ông mối chứ?”

 

Thiệu Tranh lắc đầu, cũng bắt đầu đùa: “Ít nhất hai cái giò.”

 

Loading...