Bữa trưa kết thúc, kế hoạch dạo quanh hồ đành hủy bỏ vì trời đổ mưa to.
Nhớ lời dặn của lúc sáng, hai quyết định đ.á.n.h xe thẳng về khu tập thể.
Thiệu Tranh vốn là tinh tế, đặc biệt là trong việc chăm sóc Duật Duật.
Anh dừng xe cửa nhà, lấy chiếc ô chuẩn sẵn trong xe.
Rồi sang bên ghế phụ, che cho cô bước xuống.
Trận mưa bất chợt khiến hai vốn luôn giữ một cách.
Giờ đột nhiên sát gần , vai kề vai.
Khoảng cách gần đến mức thể ngửi thấy hương thơm xà phòng thoang thoảng .
Nói ngại ngùng là giả dối, nhưng trời mưa thật sự quá lớn.
Gọi là mưa như trút nước cũng ngoa.
Hơn nữa, đàn ông che gần hết ô về phía cô.
Để ướt, Trần Lộng Mặc gạt bỏ những suy nghĩ lan man trong đầu.
Nhấc chân chạy trong sân.
Vừa chạy đến mái hiên, còn kịp xếp ô.
Cô thấy từ trong phòng khách vọng một tràng khoa trương.
To đến mức cả tiếng mưa rào cũng che nổi: "… Chị nghĩ mà xem, thằng ba nhà em ưu tú như , nó chỉ là thiếu một cơ hội quen.
Thế nên em mới đưa nó tới đây. Chị cả ơi, đây chính là nhân duyên trời định, em thấy hai đứa nó xứng đôi vô cùng…"
Đột nhiên, Trần Lộng Mặc cảm thấy đỉnh đầu một tay ấn nhẹ xuống.
Cô đầu, ánh mắt chạm thẳng khuôn mặt tuấn tú ướt một nửa của .
Lúc nãy cùng che chung một chiếc ô, đàn ông hề áp sát.
Và hầu như bộ ô đều nghiêng về phía cô, nên giờ đây gần như ướt sũng.
Chiếc áo sơ mi trắng ướt dính sát lộ rõ những đường nét cơ bắp cuồn cuộn của .
Ánh mắt Trần Lộng Mặc lướt xuống.
Khi dừng ở những múi cơ bụng rõ rệt , cô mới như điện giật.
Vội vàng hổ : "Sao… ?"
Lúc , mặt Thiệu Tranh cũng đỏ lên.
tránh ánh của cô.
Chỉ khi thấy Duật Duật nữa, mới lặng lẽ thả lỏng những cơ bắp còn căng cứng.
Làm như chuyện gì: "Không gì, chỉ định với em, đang chuyện bên trong là thím Văn Quyên.
Con trai thứ ba của bà , hồi cấp hai từng… tán tỉnh bạn gái ."
"Hả?"
Trần Lộng Mặc ngơ ngác .
Thiệu Tranh nữa siết chặt cơ bụng…
Trừ những thước phim, đây là đầu tiên Trần Lộng Mặc tận mắt thấy một đàn ông đường nét cơ bắp đến ngoài đời thực.
Lại còn là kiểu gợi cảm ẩn hiện lớp áo sơ mi trắng ướt nhẹp.
Cô rằng khung cảnh quyến rũ hiện mắt , phần công phu “gồng ” thầm lặng của đàn ông .
Cô chỉ đơn thuần cảm thấy, đàn ông mắt thật khác biệt với những cởi trần, bụng phệ ngoài đường phố mà cô từng thấy.
Cảm giác… kích thích.
Xem lén những bức họa báo video, quả thực khác xa với trải nghiệm thực tế khi đối diện với bản thật.
Trần Lộng Mặc lắc đầu, áp chút hổ đang trỗi dậy.
Ngẩng mặt lên : "Người nhà quen họ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-91.html.]
Thiệu Tranh mím môi: "Ừ, quen, cùng một khu tập thể."
Nói xong, thấy sự tò mò trong đáy mắt cô gái.
Anh gượng gạo thêm: "Đứa con trai mà thím Văn Quyên nhắc đến, nhỏ hơn ba tuổi, … từng vài mối tình."
Trần Lộng Mặc tò mò “ vài mối” là bao nhiêu.
Định hỏi tiếp thì Thiệu Tranh môi khẽ mím chặt, như thích đề tài lắm.
vẫn thành thật trả lời: "Hồi cấp hai… hình như hai…"
Trần Lộng Mặc chớp mắt hiểu , nghĩa là mới chỉ đến hai .
Cô ngốc, tự nhiên hiểu hàm ý trong lời .
Cô chỉ cảm thấy hôm nay Thiệu Tranh một nữa phá vỡ ấn tượng vốn của cô về .
Thế nên… "Vừa đang ?"
Nghe , vẻ ngượng ngùng mặt Thiệu Tranh thoáng hiện.
Thực , cũng là đầu “kỹ năng” .
Biết là , nhưng vẫn kìm mà thốt .
Tuy là bịa đặt – đúng thực chẳng thứ lành gì – nhưng… vẫn cảm thấy hổ.
Thấy như chui xuống đất, Trần Lộng Mặc mặt giữ vẻ nghiêm trang.
trong lòng đến đau bụng.
Nếu là ngày thường, lẽ cô sẽ còn trêu chọc thêm chút nữa.
lúc đàn ông đang ướt nhẹp, nhiệt độ những ngày đầu tháng Chín khi mưa xuống cũng cao.
Sợ cảm, cô liền dừng đề tài : "Anh lạnh ? Chúng nhà , quần áo kẻo cảm."
Thiệu Tranh thầm thở phào.
Người đàn ông vốn dĩ từng chớp mắt khi nhảy xuống vũng bùn nước lạnh giá giữa mùa đông để huấn luyện.
Giờ bỗng nhiên học theo cách giả vờ t.h.ả.m thiết: "Ừ… cũng lạnh."
Nghe , Trần Lộng Mặc nào còn nghĩ đến chuyện trêu chọc.
Lập tức đưa tay kéo : "Vậy nhanh ."
Thiệu Tranh cúi mắt, ánh dừng cổ tay .
Nơi chạm một bàn tay thon nhỏ, mềm mại của cô.
Rất nhỏ… và mềm.
"Anh? Mình nhà ?"
Phát hiện đàn ông đang cúi đầu ngơ ngác yên, tay vẫn cầm ô.
Trần Lộng Mặc lên tiếng thúc giục.
"Vào!"
Thiệu Tranh hồn, thu xếp chiếc ô, dựng tường bên cạnh.
Rồi nhanh chóng bước nhà.
Trần Lộng Mặc lạ ngó.
Càng lạ mời mà đến soi mói.
nhà chỉ một cửa chính, bước tất sẽ thấy.
Cô cũng bận tâm đến thể diện của bà Cao Tình.
Vì , khi nhà, cô đưa cánh tay ngoài mái hiên.
Để dòng nước mưa ướt hết cả cánh tay, mới theo đàn ông.
Trong ánh mắt tán thành của , lượt bước nhà.
---