Nhà họ Phương chuẩn phòng cưới, là một căn biệt thự mua từ sớm. Phương Huyên việc ở viện nghiên cứu, đơn vị phân nhà, Diệu Diệu và Phương Huyên sẽ sống ở gần viện nghiên cứu, cách nhà xa một chút.
Mắt Diệu Diệu đỏ hoe, rời nhà giống như học. Sau ngày mai, cô là con dâu nhà họ Phương . Cô sụt sịt mũi: "Mẹ, con , và bố nhất định chăm sóc bản thật nhé."
Ngọc Khê: "........ Con quên đấy, chúng vẫn việc cùng mà."
Cảm xúc mà Diệu Diệu vất vả lắm mới nhen nhóm bỗng chốc tan biến, cô "phì" một tiếng bật : "Con quên mất."
Ngọc Khê vuốt ve mái tóc dài của con gái: "Mẹ con thông minh, nhưng những gì cần vẫn . Cô Văn Tịnh là chồng, phận khác , dù cô con lớn lên thì con cũng chừng mực. Chung sống chồng nàng dâu là cả một nghệ thuật, tùy hứng đấy."
Diệu Diệu cong mắt: "Mẹ, cứ yên tâm, con tự tính toán mà."
"Mẹ tin con."
Hai con trò chuyện đến mười giờ thì tắt đèn ngủ. Năm giờ sáng dậy, tóc của Diệu Diệu kiểu cổ trang. Phương Huyên đến đón Diệu Diệu bằng trang phục cưới là Hán phục, váy cưới của Diệu Diệu còn rườm rà hơn, riêng phần trang sức tóc mất gần một tiếng đồng hồ.
Phù dâu của Diệu Diệu sáu : ba bạn cùng phòng, Nhược Hàm, và hai trợ lý của công ty. Chẳng còn cách nào khác, ai bảo vòng bạn bè phái nữ của Diệu Diệu gần như bằng cơ chứ.
Phía phù dâu vất vả lắm mới gom đủ lượng, thì phía phù rể là một cuộc tranh giành nảy lửa để suất. Người nhà năm đứa , còn thừa một suất cạnh tranh cực kỳ gay gắt, cuối cùng Quan Trinh nhờ nhan sắc vượt trội mà thắng thế.
Riêng Phương Á Bá của nhà họ Phương vì tuổi tác lớn nên cũng ngại phù rể cho em trai, trực tiếp rút lui.
Diệu Diệu trang điểm xong, Ngọc Khê đích cài cây phượng sồi lên tóc con, mắt đỏ hoe: "Đẹp, lắm."
Mắt Diệu Diệu cũng đỏ lên, Trịnh Cầm vỗ vai Ngọc Khê: "Khó khăn lắm mới trang điểm xong, cháu mà cô dâu là lát nữa lớp trang điểm trôi hết đấy."
Ngọc Khê nở nụ : ", ."
Diệu Diệu giường. Ngọc Khê đầu thì thấy Niên Quân Văn lúc nãy còn ở đây giờ biến mất. Cô tìm một vòng, cuối cùng thấy trong thư phòng. Ngọc Khê một cái là hiểu ngay: "Con gái mà thế , mắt đỏ sọc cả lên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1092-khoc-nhe.html.]
Niên Quân Văn chỉ lén một thôi, chắc chẳng ai tin nổi : "Đứa nhỏ là chính tay chúng chăm bẵm mà, hôm nay gả . Em xem, hồi nhỏ nó như búp bê củ sen , giờ mặc váy cưới ."
Ngọc Khê tựa chồng, cuốn album bàn. Mỗi đứa trẻ trong nhà đều album riêng, hàng năm đều chụp ít ảnh, cuốn là của Diệu Diệu. Giọng cô nghẹn ngào: "Ngày đại hỷ, nhất định chọc em mới chịu ?"
Niên Quân Văn khép cuốn album , lòng đầy cảm khái: "Thôi nữa, lát nữa Phương Huyên đến bây giờ."
Ngọc Khê vội lau nước mắt: "Anh cũng rửa mặt , đừng để ."
"Ừ."
Hai vợ chồng khỏi thư phòng, Phương Huyên cũng tới nơi, đang trò chuyện với Niên Phong một lát. Tiếng gõ cửa vang lên, đám trẻ trong nhà ít, Niên Phong bảo: "Tất cả chặn cửa , đưa bao lì xì là cho ."
Mấy đứa nhỏ đều chạy , cửa chính là cửa ải đầu tiên, còn phòng ngủ của Diệu Diệu thì phù dâu canh giữ!
Chỉ vài phút cửa chính mở, Niên Quân Văn : "Mấy đứa nhỏ ."
Niên Phong hớn hở: "Dung Dung bọn nó ở trong đó mà, mấy đứa nhỏ đối thủ ."
Niên Quân Văn nghiến răng: " là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng mà."
Anh thầm ghi thù trong lòng .
Ngọc Khê thầm lườm một cái, chỉ nhớ con trai phù rể, mà quên khuấy mất mấy thằng nhóc hành hạ Phương Huyên thế nào. Dù lớn lên cùng nhưng mấy đứa cũng chẳng nương tay, hành Phương Huyên đến khổ. Phương Huyên thì tươi mà chịu trận, ai bảo đó là mấy ông em vợ tương lai, dám đắc tội.
Rất nhanh đến cửa phòng Diệu Diệu, hội chị em thì đáng gờm hơn nhiều, đủ loại chiêu trò hành . Vốn dĩ màn thi tài học vấn, nhưng Diệu Diệu gạt , nhà thế nào cô rõ, là học bá cả, đề đó chẳng khác gì tặng điểm.
Ngọc Khê thấy dàn phù rể xông đến cửa ải cuối cùng, tò mò vô cùng. Kết quả thấy các cô gái lấy điện thoại , Ngọc Khê mỉm : "Đánh một ván game , thắng mới . Thước Thước và Dung Dung phép tay giúp."
Thước Thước vỗ vai Phương Huyên: "Chị em là cao thủ đấy, rể, em giúp ."