Cuộc sống sinh viên của Ngọc Hi bắt đầu từ đợt quân sự. Sau nửa tháng huấn luyện, Ngọc Hi đen trông thấy, niềm an ủi duy nhất là mấy cô nàng trong phòng thiết với hơn, đương nhiên là ngoại trừ Chu Nhược.
Trong mắt Ngọc Hi, Chu Nhược là kiểu kiêu kỳ, lắm chuyện, đơn giản là một "cỗ máy gây rắc rối". Loại chẳng mấy ai ưa nổi, nên nửa tháng, cô gần như cô lập.
Quân sự kết thúc, sinh viên nghỉ một ngày.
Phòng của Ngọc Hi ba cô gái là dân bản địa, những khác ngoại trừ Tô Ninh thì đều từng đến Thủ đô du lịch nên lạ lẫm gì với nơi .
Ngọc Hi quý Tô Ninh nên lên tiếng mời: "Về nhà chơi ?"
Tô Ninh chớp mắt trêu chọc: " bóng đèn nha."
Ngọc Hi sớm trêu đến mức da mặt dày lên , chẳng thèm đỏ mặt: "Nhà nhiều món ngon lắm đấy."
Tô Ninh lắc đầu: "Thế cũng . Mau , chờ lầu nửa tiếng kìa."
Ngọc Hi hừ một tiếng: "Đạn bọc đường của thì bà nhận, thế mà của Niên Quân Mân mua chuộc bà ."
Tô Ninh hì hì: "Không sự cho phép của bà, dám nhận chắc?"
Ngọc Hi im lặng, khoác ba lô xoay rời .
Xuống đến lầu, Niên Quân Mân đang tựa cửa xe chờ sẵn. Thấy cô, nở nụ rạng rỡ: "Đưa túi cho ."
Ngọc Hi đưa, ngược còn vòng quanh Niên Quân Mân hai vòng: "Niên , rảnh rỗi thật đấy nhỉ."
Niên Quân Mân mà . Anh thể bảo rằng để kịp đón cô, việc quần quật suốt mấy ngày ? lời vẫn : "Cái đồ lương tâm , quầng thâm mắt của , đều là vì bận rộn để thời gian đón em đấy."
Ngọc Hi hừ một tiếng: "Bổn cô nương đây dễ theo đuổi . Nếu thấy mệt thì cũng cần thiết thế ."
Niên Quân Mân ngay là cô sẽ : "Đối với em, cam lòng, mệt đến mấy cũng thấy ngọt ngào."
Ngọc Hi kìm nén khóe miệng đang nhếch lên. Vừa định xe thì Chu Nhược gọi với theo: "Ngọc Hi, chờ một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1105-ngoai-truyen-12.html.]
Ngọc Hi đầu : "Có việc gì?"
Chu Nhược nghẹn lời, thái độ quá lạnh nhạt . Cả phòng ở cùng nửa tháng, thông tin của từng ai nấy đều nắm hòm hòm. Cô vốn kết bạn với nhóm Ngọc Hi, chỉ là nhóm Lữ Ngọc Hi luôn giữ thái độ hờ hững với cô . Thấy Ngọc Hi , cô kìm liếc Niên Quân Mân một cái: "Có thể cho nhờ một đoạn ?"
Ngọc Hi: " còn là , cô là thuận đường?"
Chu Nhược cứng họng: "Chẳng cô định về nhà ?"
Ngọc Hi: "Cô nhà ở ?"
Chu Nhược im bặt. Mục đích của cô tự nhiên là quá giang, vì nhắm trúng Niên Quân Mân mà vì cô Niên Quân Mân. Cô bố nhắc qua, nhà cô luôn nhận đơn hàng của nhà họ Niên, cô định mượn danh nghĩa bạn bè của Ngọc Hi để lợi thế cạnh tranh.
Bây giờ cô hối hận tức giận vì Lữ Ngọc Hi nể mặt, cứ liên tục cô mất mặt.
Ngọc Hi vẻ mặt đổi xoành xoạch của Chu Nhược, thấy vô vị cực kỳ. Trình độ mà còn tính kế cô ? Cô xoay xe: "Đi thôi."
Niên Quân Mân mừng rỡ vì Ngọc Hi ghế phụ, nụ càng thêm dịu dàng: "Được."
Chu Nhược trơ mắt Ngọc Hi xe mất, cô c.ắ.n môi, dậm chân thật mạnh một cái.
Xe khỏi khuôn viên trường, Ngọc Hi thấy đây đường về nhà: "Anh định đưa ?"
Niên Quân Mân: "Ông ngoại về , em về nhà cũng chỉ một . Anh hứa với dì là sẽ chăm sóc em thật , giờ đưa em ăn món ngon."
Ngọc Hi cảm thấy: "Chắc chỉ là ăn thôi nhỉ!"
Niên Quân Mân nắm chặt vô lăng: "Chỉ là ăn thôi mà."
Ngọc Hi mới tin. Dù về nhà cũng chán, cứ xem thử Niên Quân Mân đang bán t.h.u.ố.c gì trong bình.
Niên Quân Mân thở phào một . Anh thật sự sợ Ngọc Hi hỏi tới cùng, con bé quá tinh khôn, sợ lộ điều gì đó, thế là nhịn nhấn ga phóng nhanh hơn.