Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 1106: Ngoại truyện (13)

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:58:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê bàn thức ăn, thầm nghĩ Niên Quân Mân chắc chắn tốn ít công sức tìm hiểu, món nào cũng đều là món cô thích. Cô ăn cơm căng tin suốt nửa tháng nay, dù ban đầu thấy mới lạ thì giờ cũng ngán . Những ngày đó, cô chỉ dựa đồ ăn vặt mà Niên Quân Mân kiên trì gửi tới mỗi ngày để cải thiện bữa ăn. Cái bụng của cô nãy giờ vẫn đang ngừng biểu tình đòi hỏi những món khoái khẩu đây!

Niên Quân Mân thấy mắt Ngọc Khê sáng rực lên, liền cảm thấy bao nhiêu vất vả dò hỏi thông tin đều xứng đáng: "Mau nếm thử ."

Ngọc Khê cũng khách khí, cầm đũa gắp ngay: "Ừm, ngon lắm."

"Ngon thì ăn nhiều một chút, dạo em gầy đấy."

Ngọc Khê cúi đầu ăn ngấu nghiến, chẳng buồn để ý đến hình tượng của nữa. Cô vốn dĩ cảm tình với Niên Quân Mân, qua thời gian tiếp xúc cảm giác càng rõ rệt hơn, thế nên cô mới cho phép Tô Ninh nhận đồ ăn vặt của . Dù chính thức nhận lời nhưng trong lòng cô tính toán, cô định sẽ dùng con chân thật nhất để đối đãi với . Cô vốn thích kiểu giả vờ giả vịt, bởi sớm muộn gì thời gian cũng sẽ lộ thôi, chi bằng ngay từ đầu cứ sống đúng với bản chất của .

Vì thế Ngọc Khê ăn ngon lành, cứ thế cúi đầu ăn mà hề chú ý Niên Quân Mân rời từ lúc nào.

Niên Quân Mân cầm một bó hoa : "Tặng em , em thích ?"

Ngọc Khê ngẩng đầu đầy ngạc nhiên: "Không ngờ cũng chơi trò lãng mạn đấy."

Thấy Ngọc Khê nhận hoa, Niên Quân Mân vui mừng mặt: "Từ khi về thành phố, gia đình khá giả hơn nên bà thích sự lãng mạn. Bố cũng thường xuyên tặng hoa cho bà. Mẹ bảo rằng trong cuộc sống, một chút lãng mạn thích hợp là điều cần thiết, luôn ghi nhớ điều đó."

Lời của Niên Quân Mân đổi phần nào nhận thức của Ngọc Khê. Cô cứ ngỡ khô khan, lãng mạn là gì: "Thế ngay từ đầu tặng hoa cho ?"

Niên Quân Mân giải thích: "Lúc đầu ấn tượng của em về là con âm, nếu còn tặng hoa thì chẳng trực tiếp trừ thêm điểm ?"

"Thế bây giờ tặng?"

Niên Quân Mân , nhưng Ngọc Khê hiểu rõ. Chính vì sự dung túng của cô, vì cô đang từng bước để Niên Quân Mân hiện diện trong cuộc sống của , nên một trưởng thành như Niên Quân Mân hiểu ý tứ đó.

Ngọc Khê ôm bó hoa, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng, chẳng lẽ biểu hiện rõ ràng đến thế ?

Thấy nét mặt của Ngọc Khê, Niên Quân Mân vội vàng lảng sang chuyện khác: "Thức ăn nguội sẽ ngon ."

Ngọc Khê Niên Quân Mân đầy ẩn ý cũng thuận theo mà chuyển dời sự chú ý. Thôi kệ , cô cũng khó bản nữa: "Anh cũng ăn ."

Niên Quân Mân: "Được."

Sau bữa tối, dĩ nhiên là các chương trình khác, xem phim là điều tất yếu. Niên Quân Mân luôn duy trì phong thái của một bạn trai chuẩn mực.

Ngọc Khê thừa nhận rằng cô chẳng hề ghét điều chút nào, ngược còn thấy vui. Khi về đến nhà, đặt bó hoa xuống, cô mới phát hiện bên trong giấu một món quà, đó là một chiếc lắc tay, đó khắc chữ cái tắt tên của cô và Niên Quân Mân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1106-ngoai-truyen-13.html.]

Ngọc Khê mân mê chiếc lắc tay, cô mới đeo nhé. Ừm, tuy đeo nhưng Ngọc Khê vẫn trân trọng cất nó hộp trang sức.

Thời gian trôi mau, thấm thoát một năm trôi qua. Niên Quân Mân cũng vượt qua vô vàn thử thách, cuối cùng thể danh chính ngôn thuận tự coi là bạn trai của cô.

Kỳ thi kết thúc, đều chuẩn về nhà. Những trong phòng ký túc xá đều quyến luyến, hẹn khi khai giảng sẽ gặp , nỡ nhưng cũng lượt rời .

Ngọc Khê là sớm nhất. Niên Quân Mân đón lấy chiếc vali lầu, gương mặt u sầu thấy rõ.

Ngọc Khê véo má bạn trai bật : " sẽ sớm mà."

Niên Quân Mân thấy nghẹn ở lồng ngực. Anh cứ tưởng ông ngoại là "trợ thủ" cho , đến giờ mới tất cả đều là giả dối. Vừa mới xác định quan hệ xong, ông ngoại lập tức bắt Ngọc Khê về: "Anh cứ ngỡ ông ngoại quý lắm chứ."

Ngọc Khê: "........"

Lúc đầu cô cũng nghĩ như , mãi cho đến khi cô dốc sức trợ giúp Niên Quân Mân còn ông ngoại thì liên tục phá đám, cô mới nhận lầm to.

Niên Quân Mân u uất : "Nếu theo em về, liệu đuổi khỏi cửa ?"

"Có đấy."

Hiện tại ông ngoại thật sự chẳng ưa gì Niên Quân Mân cả.

Niên Quân Mân thực sự theo, nhưng tiếc là còn công tác: "Anh tiễn em sân bay."

Ngọc Khê thấy bạn trai thật đáng thương, ai mà ngờ ông ngoại trực tiếp đặt sẵn vé máy bay cơ chứ. Cô xoa xoa mặt : " sẽ thường xuyên gọi điện cho ."

Lúc Niên Quân Mân mới vui lên một chút: "Ừ."

Đến sân bay, thời gian quá gấp rút, Ngọc Khê chỉ kịp dặn dò vài câu thủ tục an ninh ngay. Cô chỉ thể vẫy vẫy tay hiệu bảo Niên Quân Mân về .

Đến phòng chờ, Ngọc Khê bỗng đuổi theo: "Cô đ.á.n.h rơi ví ."

Ngọc Khê thì đúng là của thật: "Cảm ơn ."

Lý Tiêu sững một lát: "Không chi."

 

Loading...