Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 1120: Ngoại truyện (27)

Cập nhật lúc: 2025-12-19 19:00:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng, Ngọc Khê lay chuyển Niên Quân Mân, đành cố chút sức lực quần áo đến bệnh viện. Kết quả kiểm tra nhanh.

Ngọc Khê ngẩn ngơ hỏi bác sĩ: "Bác sĩ m.a.n.g t.h.a.i ạ?"

Bác sĩ đáp: " , gần một tháng rưỡi ."

Đầu óc Niên Quân Mân như nổ tung, miệng cứ lẩm bẩm liên hồi: " sắp bố , sắp bố ."

Rất nhanh lo lắng: "Vợ nôn dữ dội lắm, bác sĩ ơi, chuyện ạ?"

Bác sĩ cạn lời: "Mười mấy tiếng đồng hồ ăn gì, đột nhiên ăn quá nhiều nên gây phản ứng t.h.a.i nghén. Lúc về nhà nhớ chú ý một chút, lát nữa sẽ một bản lưu ý khác, đừng ăn uống vô độ nữa, ăn uống cân bằng."

Ngọc Khê cảm thấy hổ, nhưng cũng yên lòng: "Cảm ơn bác sĩ."

Đôi vợ chồng mới đầu cha cầm tờ phiếu xét nghiệm, ngốc nghếch. Họ thực sự sắp con .

Ngọc Khê kìm mà xoa nhẹ lên bụng , nơi một sinh mạng mới: "Mau gọi điện thoại báo tin vui cho ."

", đúng, gọi ngay đây."

Đến khi vợ chồng Ngọc Khê về đến nhà thì đều tin, tất cả đều tụ tập tại lão trạch. Ngọc Khê lập tức nâng cấp thành động vật quý hiếm cần bảo tồn, mà còn là loại quý giá nhất, hận thể túc trực chăm sóc cô hai mươi bốn hai mươi bốn giờ.

Cuối cùng Trịnh Cầm ở chăm sóc, sẵn tiện kể luôn chuyện hóng hớt của Ngọc Thanh: Ngọc Thanh và Triệu Tư Âm chính thức ở bên .

Trịnh Cầm : "Em trai con dẫn về mắt, chờ xác định thời gian sẽ báo cho con."

Ngọc Khê kinh ngạc: "....... Tốc độ nhanh quá ạ!"

Trịnh Cầm phì : "Mẹ cũng thế, con đoán xem em con gì?"

"Nói gì ạ?"

"Nó bảo yêu đương mà lấy kết hôn mục đích thì là đồ lưu manh, cho nên nhất định dẫn về nhà. Chúng công nhận thì nó mới đưa Tư Âm kế hoạch cuộc đời !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1120-ngoai-truyen-27.html.]

Ngọc Khê: "........"

Thời gian thấm thoát trôi , bụng Ngọc Khê ngày càng lớn dần, chớp mắt đến lúc sắp sinh, cô cũng đến công ty nữa.

Khi , cảm nhận đứa trẻ lớn lên từng ngày trong bụng, Ngọc Khê mới nhận thức sâu sắc sự vất vả của . Từ khi t.h.a.i nghén, luôn là hy sinh nhiều nhất, đặc biệt là giai đoạn cuối t.h.a.i kỳ, ngủ cực kỳ khó chịu, nghiêng ngửa đều , thật sự là chịu khổ đủ đường.

Ngọc Khê nhập viện từ sớm, cuối cùng cũng đến ngày "dỡ hàng".

Trịnh Cầm thấy bố thì ngạc nhiên: "Bố, bố Ngọc Khê đang sinh ạ?"

Ông cụ công tác, bà gọi điện báo tin, định bụng sinh xong mới báo, ngờ ông cụ tự tìm đến.

Trịnh Mậu Nhiên chẳng lẽ nhớ rõ ngày sinh của Diệu Diệu ? Tất nhiên là thể , nhưng ông việc vốn nghiêm cẩn: "Bố gọi điện cho con , thế là bố qua đây luôn."

Trịnh Cầm nghĩ nhiều, lo lắng chằm chằm phòng sinh: "Vào trong nửa tiếng , chừng nào mới sinh đây."

Trịnh Mậu Nhiên đồng hồ, lên tiếng, chỉ ghế dài chờ đợi. Đừng vẻ ngoài ông bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng chút lo âu. Ông tự phụ đến mức cho rằng khi trọng sinh sẽ xuất hiện đổi gì, khi chuyện ngã ngũ, tim ông vẫn treo lơ lửng.

Rất nhanh đó, nhà đều đến đông đủ. Nếu Niên Quân Mân cứ quanh quẩn phát phiền thì hơn nhiều .

Cuối cùng cửa phòng sinh cũng mở, y tá bế đứa trẻ , Niên Quân Mân là đầu tiên xông lên: "Vợ thế nào ?"

Lời chúc mừng của y tá nghẹn ở cổ họng, khựng một chút mới : "Sản phụ sự bình an. Anh xem đứa bé , là con gái, nặng gần ba cân rưỡi."

Niên Quân Mân cúi đầu con gái, lòng trào dâng cảm xúc mãnh liệt, đây là con của và Ngọc Khê: "Tốt, quá, cảm ơn y tá."

Y tá đám nhà quây kín xung quanh mà ngẩn ngơ, đông quá, trận thế lớn đấy. Cô bế chặt đứa bé: " đưa bé trong nhé."

Trịnh Mậu Nhiên cũng chen , vội vàng liếc một cái. Lần trái tim ông rơi xuống đất bình an . Diệu Diệu, đứa trẻ chính là Diệu Diệu, sai .

 

Loading...