Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 1122: Ngoại truyện (29)
Cập nhật lúc: 2025-12-19 19:00:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bởi vì cô sớm nhận chồng là một phụ nữ bé nhỏ, tâm tư nhạy cảm, nếu trong lòng cái dằm thì nó chỉ thể càng đ.â.m càng sâu mà thôi.
"Bao nhiêu?"
Mắt Niên Canh Tâm sáng lên, thấy hy vọng: "Không nhiều ạ, kinh phí thấp thôi, hai triệu tệ."
Ngọc Khê: "......."
Vị hiểu lầm gì về khái niệm "kinh phí thấp" ? Hai triệu mà là thấp ?
Niên Canh Tâm xoa tay: "Chị dâu, nếu thực sự thì một triệu năm trăm nghìn cũng xong ạ."
Ngọc Khê thực sự ném một triệu rưỡi qua cửa sổ, cô là một thương nhân, khi cân nhắc liền : "Chị thấy chú thể chia sẻ rủi ro, tìm thêm vài nhà đầu tư nữa. Chú xem, chị thể đầu tư một phần, cộng thêm danh tiếng của chị và bố, chú sẽ dễ dàng kéo đầu tư. Chú thấy đề nghị của chị thế nào?"
Hơn nữa, thêm ngoài tham gia cũng sẽ tạo áp lực cho Niên Canh Tâm, khiến chú dốc hết mười hai phần tinh lực việc phim. Ít nhất nếu lỗ thật thì cũng đến mức lỗ quá thảm.
Niên Canh Tâm do dự. Chú tìm nhà là vì sợ lỗ thì nhà gánh vác, nhưng chị dâu và cả thì khác, dù cũng cùng họ. Nếu bắt chị dâu đầu tư bộ, vạn nhất lỗ vốn, chú mất mặt thì trong nhà cũng vết rạn nứt, cả khi còn vì chú mà thấp giọng hơn một bậc: "Dạ , để em tìm thêm vài nhà đầu tư nữa."
Ngọc Khê nhướng mày, chút đ.á.n.h giá Niên Canh Tâm. Sự do dự của nhóc cô đều thấu, chứng tỏ chú tự phân tích rõ ràng: "Chị góp năm mươi vạn."
Niên Canh Tâm: "Cảm ơn chị dâu."
Sau Tết, Ngọc Khê rút tiền từ tài khoản cá nhân để đầu tư, đưa tiền xong cũng quan tâm đến nữa. Cho đến tháng Ba, khi bộ phim sắp khai máy, Ngọc Khê mới gặp Niên Canh Tâm.
Niên Canh Tâm đến vì bộ phim. Ngọc Khê nheo mắt hỏi: "Có đầu tư một triệu, chú cầu nối để gặp chị bàn chuyện ăn?"
Niên Canh Tâm chột . Nhà đầu tư quan hệ rộng trong giới, chú cũng mượn mối quan hệ đó, nên đối phương nhắc tới là chú đến ngay: "Vâng, ông cũng hứng thú với mảng thực phẩm, nên bàn bạc với chị ạ."
Cây bút máy trong tay Ngọc Khê gõ nhịp nhàng xuống mặt bàn. Cô nên là "rồng sinh rồng, phượng sinh phượng" chăng? Tâm tư của Niên Canh Tâm cũng hề ít, đúng là giống bố chồng . Có một dạo cô cứ tưởng nhóc giống chồng cơ, cái mặt đúng là quá lừa , hóa lưng ít lợi dụng danh nghĩa của cô!
Tim Niên Canh Tâm đập thình thịch. Từ lúc quen chị dâu đến giờ, dù chị dâu luôn mỉm nhưng chú đó đều là mặt nạ. Một con gái lấy chồng mà thể dần dần nắm quyền quản lý công ty, mấy cái tâm tư nhỏ của chú chắc chắn giấu nổi. Chị dâu gì chú áp lực quá: "Chị dâu..."
Ngọc Khê nheo mắt: "Canh Tâm ."
Niên Canh Tâm: "........ Dạ."
"Chỉ thôi, đấy."
Niên Canh Tâm: "........ Em cảm ơn chị dâu."
Hu hu, cho chú thêm gan chú cũng dám nữa, chú cảm thấy như d.a.o găm thấu !
Ngọc Khê : "Đều là nhà, chị thích kiểu thẳng thắn hơn."
"....... Dạ."
"Được , hai giờ chiều mai một tiếng đồng hồ, chú dẫn tới !"
Niên Canh Tâm: "Vâng ạ chị dâu."
Chiều hôm , Ngọc Khê gặp đó, một đàn ông mập mạp, mỗi khi là đôi mắt híp chẳng thấy , tên là Vương Phúc Lộc, một đàn ông tinh khôn.
Trịnh Mậu Nhiên đến tối mới Vương Phúc Lộc tới bàn chuyện hợp tác, ông cũng chẳng gì hơn. Quanh quẩn thế nào mà vẫn thể hợp tác , xem sự nghiệp của Vương Phúc Lộc cũng sắp đổi . Tuy nhiên thể khẳng định, quý nhân của Vương Phúc Lộc luôn là Ngọc Khê, ông trái thấy khá thú vị, tên Vương Phúc Lộc vận khí .
Phía Ngọc Khê cũng khá tin tưởng Vương Phúc Lộc, mảng thực phẩm quả thực cần hợp tác. Nếu Vương Phúc Lộc tìm đến, cô cũng định tìm , giờ thì đối tác định đoạt luôn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái một năm nữa. Bé Diệu Diệu tính theo tuổi mụ ba tuổi , mồm mép lanh lợi vô cùng, đúng là cây hài của cả nhà.
Năm nay sự chú ý của gia đình thêm một việc: bộ phim của Niên Canh Tâm. Việc phim diễn thuận lợi, nội dung phim liên quan đến kinh tế. Phải là Niên Canh Tâm thực sự thiên phú, câu chuyện thêm thắt màu sắc kịch tính nền cốt truyện quy củ, khiến bộ phim nổi bật hơn hẳn.
Phim công chiếu, vợ chồng Ngọc Khê và Niên Quân Mân ủng hộ hết , mua nhiều vé phát cho nhân viên như một khoản phúc lợi.
Vì đạo diễn lớn, cũng tên tuổi, dù một mối quan hệ thì tỷ lệ suất chiếu cũng cao lắm. May mà chất lượng nên doanh thu phòng vé khá .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1122-ngoai-truyen-29.html.]
Ngọc Khê hài lòng, ít nhất là lỗ tiền, đương nhiên là lãi. Ừm, chia về tay Ngọc Khê hơn năm vạn tệ, thật đáng chúc mừng.
Buổi tối, Ngọc Khê với Niên Quân Mân: "Em chuẩn sẵn tâm lý mất tiền , ngờ kiếm lãi."
"Kiếm tiền Canh Tâm trông vui ?"
"Vì kỳ vọng cao quá chứ , thằng bé cứ tưởng sẽ thắng lớn cơ!"
Niên Quân Mân: "....... Không lỗ là may ."
"Vẫn còn trẻ non , ngạo mạn lắm. Chú cũng nghĩ xem, nếu sự hợp tác giữa em và Vương Phúc Lộc, Vương Phúc Lộc huy động đống quan hệ cho chú ? Nếu chúng nhắc qua với các đối tác, đối tác bao trọn phòng vé mua vé ? Em hiểu về doanh thu phòng vé, nhưng cũng tiện tìm hiểu qua, hai năm nay phim điện ảnh cơ bản đều lỗ, kiếm chút đỉnh , trắng đều là nhờ công lao của gia đình."
Niên Quân Mân: "Vậy em với nó?"
Ngọc Khê lườm một cái: "Em là chị dâu, chứ chị gái ruột, lời mới thích hợp."
"Được, mai ."
"Anh nhất định phân tích rõ cho chú hiểu, chúng thể giúp chú một chứ thể giúp mãi . Lần đối tác nể mặt, nhưng nhiều quá thì chẳng ai nể nữa . Còn nữa, bảo chú rằng chuyện gì cũng tìm nguyên nhân từ bản , bản năng lực thì vàng thật sớm muộn cũng tỏa sáng, dựa khác bằng dựa chính ."
Niên Quân Mân ôm lấy vợ: "Anh , nhất định sẽ rõ ràng, cũng để tránh nếu phim nào bằng bộ , nó đỡ đả kích quá lớn."
"Ừm, dù cũng là em trai , tự lo liệu ."
Sau đó Ngọc Khê bận tâm nữa. Có lẽ là Niên Canh Tâm nghĩ thông suốt nên cuối cùng còn ủ rũ nữa, ở nhà thêm vài ngày trường.
Thời gian thoi đưa, Ngọc Thanh cũng nghiệp, nhưng tiếp tục học thạc sĩ, tuy nhiên ngày cưới với Tư Âm định đoạt.
Ngày cưới do Trịnh Mậu Nhiên chọn. Vốn dĩ Ngọc Thanh định kết hôn sớm thế, nhưng đáng tiếc áp chế, Trịnh Mậu Nhiên hừ hừ một tiếng bảo ông quyết định là xong.
Ngọc Khê sức lực lo cho Ngọc Thanh, ngày cưới thì bắt đầu chuẩn quà cưới.
Hôm đó, Ngọc Khê bàn việc hợp tác bên ngoài về, định bước thang máy thì dừng bước, liếc sang bên cạnh.
Quản lý hỏi: "Lữ tổng, chuyện gì ạ?"
Ngọc Khê khựng : "Các lên ."
Nói , Ngọc Khê về phía khu vực nghỉ ngơi ở đại sảnh. Trợ lý vội vàng theo sát, còn những khác thì ngẩn , một cái cũng theo.
Ngọc Khê cô gái đang xổm bên cạnh bồn cây cảnh mà , đúng là nhầm: "Lôi Tiếu?"
Lôi Tiếu đang t.h.ả.m thiết, đau lòng đến cực điểm. Cô đến đây để ứng tuyển, sắp nghiệp nên ai nấy đều đang tìm việc , bố cô khó khăn lắm mới nhờ vả quan hệ để cô cơ hội phỏng vấn, kết quả vì đến muộn mà hỏng bét.
Ngọc Khê: "........ Đừng nữa, ngẩng đầu lên xem nào."
Lôi Tiếu ngước đôi mắt đẫm lệ lên, chớp chớp mắt, thấy quen, nhanh chóng nhớ : "Chị là... chị gái lớn."
Ngọc Khê: "......."
"Chị gái lớn" là cái quái gì , thôi , ba năm đúng là chị gái thật.
Lôi Tiếu lau nước mắt, vì xổm lâu nên chân tê, Ngọc Khê đỡ cô một tay: "Sao em đây ? Bị ai bắt nạt ?"
Lôi Tiếu ôm bộ hồ sơ lắc đầu: "Em đến phỏng vấn nhưng muộn mất ."
Bố tốn bao nhiêu ân tình, hạ bao nhiêu , thế mà cô hỏng hết.
Ngọc Khê: "......."
Tòa nhà đều là của nhà , vài công ty đặt trụ sở ở đây, phần lớn là nhà dùng, 50% là đến công ty ứng tuyển, đúng là duyên phận.
Đứa trẻ trông giống khái niệm về thời gian: "Sao đến muộn ?"