Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 1126: Ngoại truyện (33)
Cập nhật lúc: 2025-12-19 19:00:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thoắt cái ba năm trôi qua, bé Diệu Diệu lên tiểu học, Dũng Dũng cũng mẫu giáo.
Trong ba năm , mà Ngọc Khê cảm kích nhất chính là vợ chồng Niên Canh Tâm. Niên Canh Tâm vì nghệ thuật mà cống hiến, bận rộn cả năm trời; còn vợ chú là một cuồng giáo dục, mỗi ngày đều cống hiến vì mầm non tổ quốc, là giáo viên ưu tú nổi tiếng của trường cấp ba trọng điểm trong thành phố, ngay cả kỳ nghỉ hè cũng tình nguyện phụ đạo miễn phí cho học sinh nghèo.
Hai vợ chồng đều sự nghiệp riêng, đứa con bỗng trở thành " thừa". Sinh xong là ném luôn cho Tôn Thiên Thiên, việc giải cứu Dũng Dũng, giải cứu cả Ngọc Khê.
Hiệu quả cực kỳ , Tôn Thiên Thiên cháu nội nhỏ liền đến nhà cũ nữa, bộ tâm trí đều đặt hết lên cháu đích tôn.
Vì thế, Ngọc Khê đặc biệt cảm ơn hai vợ chồng . Để đáp lễ, mỗi khi Niên Canh Tâm tìm đầu tư, cô tay vô cùng hào phóng.
Hiện tại là hai tháng khi Diệu Diệu nhập học, Ngọc Khê mời gặp phụ , mà là đến thẳng cục công an.
Chuyện Ngọc Khê sợ khiếp vía, mấy câu khác rõ, chỉ bắt mấy chữ " bắt cóc trẻ con". Một tổng giám đốc nhiều năm kinh nghiệm như cô, đầu tiên sợ đến mức suýt ngã quỵ, đoạn cũng chẳng lọt tai, vội vàng gọi cho Niên Quân Mân: "Diệu Diệu bắt cóc ."
Xong đời, lúc gấp gáp thì sự bình tĩnh cũng bay sạch, sai cả lời. Cuối cùng chỉ còn tiếng tút tút, ước chừng là điện thoại rơi.
Niên Quân Mân nhanh chóng gọi , giọng run rẩy: "Diệu Diệu ?"
Ngọc Khê khó khăn lắm mới lấy bình tĩnh để rõ sự tình. Hai vợ chồng cúp điện thoại liền lao thẳng đến cục công an.
Lúc Ngọc Khê đến nơi, Niên Quân Mân mặt. Đây chính là lợi thế của việc tự lái xe. Ngọc Khê thấy con gái trong lòng chồng, trái tim mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cô đưa tay đón lấy con gái, mắt đỏ hoe: "Làm sợ c.h.ế.t mất thôi."
Diệu Diệu chút ngơ ngác, bé việc mà, bố sợ đến thế chứ. Bố ôm chặt lấy bé chẳng cho cơ hội giải thích, thì đến hoảng loạn: "Mẹ, ơi đừng , con mà, con vẫn khỏe lắm!"
Ngọc Khê là kiên cường thế nào chứ, từ nhỏ đến lớn chỉ đếm đầu ngón tay, thực sự là dọa cho khiếp vía. Những năm gần đây, cùng với sự phát triển của mạng xã hội và thông tin, nhiều vụ tội phạm ẩn giấu phơi bày, tin tức về bắt cóc, tìm con nhiều đếm xuể, nhưng thực sự tìm về chẳng mấy ai. Trời mới khi nhận tin, cô hoảng sợ và lo lắng đến mức nào.
Niên Quân Mân thấy vợ thì xót xa khôn xiết. Từ khi gặp đến giờ hơn mười năm, đây là đầu tiên vợ như thế, mà chẳng nỡ mắng con gái, chỉ cuống quýt cả lên.
Văn Tĩnh ôm chặt lấy con trai , đợi mãi cho đến khi đối phương bình tĩnh mới tiến lên cảm ơn: "Thực sự cảm ơn cô nhiều. Nếu bé gái , con trai bắt mất . Cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm."
Ngọc Khê ngừng , cô vẫn hiểu rõ đầu đuôi, nhưng qua lời phụ nữ , cô phân tích : "Ý chị là con gái cứu con trai chị?"
Văn Tĩnh đỏ mắt: " , hôm nay suýt chút nữa là thằng bé đưa , may mà cô bé thông minh, dọa cho kẻ sợ chạy mất."
Ngọc Khê vuốt tóc con gái. Đây là việc , chỉ là trong lòng cô chút thoải mái. Nếu con gái thông minh, liệu con gái cô cũng gặp nguy hiểm ? Cô khống chế mà nghĩ ngợi lung tung.
Phương Á Tuyển cô bé đang đỏ mắt, mím môi, khẽ ngoắc ngón tay, chút sợ cô bé mắng: "Dì ơi, đều là do ý thức an của cháu , dì đừng trách em ."
Ngọc Khê thực sự trách con gái. Làm việc thì thể mắng trẻ nhỏ, còn khuyến khích, chỉ là việc giáo d.ụ.c chú trọng hơn về an , cũng như cách ứng phó nhất khi gặp nguy hiểm.
Ngọc Khê nhanh chóng phản ứng : "Không đúng, thường thì bắt cóc là bắt trẻ nhỏ, con trai chị tuổi cũng lớn ."
Đứa trẻ dáng dấp hề thấp, qua là học sinh trung học, giờ bọn bắt cóc chuyển sang thích trẻ lớn ?
Văn Tĩnh mắt đỏ rực vì tức giận: "Cũng vụ án bắt cóc bán , cụ thể là bắt cóc tống tiền."
Ngọc Khê thấy Văn Tĩnh nhiều, đoán chừng vụ bắt cóc là do quen , nên hỏi thêm nữa. Sau khi đưa con thủ tục đăng ký xong, vợ chồng Ngọc Khê liền đưa con về nhà.
Mặc dù vợ chồng Ngọc Khê giấu, nhưng nhà vẫn chuyện.
Diệu Diệu bỗng chốc trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm.
Trịnh Mậu Nhiên xong chỉ thầm cảm thán trong lòng. là duyên phận, ông nhúng tay mà hai đứa trẻ vẫn gặp , vẫn ơn cứu mạng như . Duyên nợ của hai đứa trẻ thật sâu đậm, đúng là lương duyên trời ban!
Theo thời gian đám trẻ dần khôn lớn, Ngọc Chi cũng đến tuổi lập gia đình. Cậu nhóc kết hôn muộn, bảo "thành gia mới lập nghiệp", nhưng Ngọc Chi lập nghiệp xong mới thành gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1126-ngoai-truyen-33.html.]
Hơn nữa Ngọc Chi ý định tiếp quản công việc của Ngọc Khê. Lên đại học là tự khởi nghiệp, khiến Ngọc Khê tức giận đến mức thèm mặt em út một thời gian dài.
Ngọc Khê thực sự tham quyền cố vị, cô thực lòng thấy mệt mỏi, nhất là khi công ty ngày càng lớn mạnh, dù cô luôn cố gắng kiểm soát tốc độ nhưng nó vẫn ngừng mở rộng.
Cô cũng thong dong hưởng cổ tức qua ngày, chứ chẳng cầm cổ tức tương đương mà bản bận rộn như chó.
Vì Ngọc Chi tiếp quản, Ngọc Khê gánh một cái "nồi" siêu lớn. Tiếng "con gái lấy chồng còn thâu tóm gia sản, đuổi các em trai " vang xa. Ngọc Khê thành công rực rỡ trong giới với danh xưng "đại lão thể đụng ", và vị trí của cô bảng xếp hạng những đầy mưu kế bao giờ tụt hạng.
Trời mới , việc Ngọc Thanh một lòng nghiên cứu thực sự do cô tẩy não, việc Ngọc Chi tự lập môn hộ cũng chẳng do cô xua đuổi!
Chỉ tiếc là Ngọc Khê giải thích chẳng ai tin. Mỗi tham gia tiệc rượu, Ngọc Khê đều mang theo hào quang "đại lão thể trêu ", cô chỉ cần nhíu mày một cái thôi cũng đủ dọa khác sợ khiếp vía.
Ngọc Khê: "........"
Dù cũng cái lợi. Một vị nguyên lão thích cậy già lên mặt dám gây hấn nữa, nhát như cá cáy, sợ rằng sẽ "xử lý". Họ cho rằng Ngọc Khê ngay cả em trai ruột còn xuống tay , thì những kẻ m.á.u mủ như bọn họ nhất nên an phận thủ thường.
Trong mắt Niên Quân Mân, cái lợi lớn nhất chính là danh tiếng của vợ lừng lẫy bên ngoài, bao năm qua chẳng mống phụ nữ nào dám bén mảng gần , vì sợ chỉ trong phút chốc sẽ tan cửa nát nhà.
Lại còn luôn dùng ánh mắt đồng cảm Niên Quân Mân, kiểu như nhà "nữ vương", cả đời kìm kẹp .
Niên Quân Mân: "........"
Đương nhiên, điều khiến Niên Quân Mân vui nhất là vì danh tiếng của vợ vang xa, con gái do đích vợ dạy dỗ chẳng ai dám ý đồ gì. Mặc dù họ hy vọng Diệu Diệu thể giống nắm quyền công ty nhà ngoại, nhưng cũng sợ chứ! Sợ con trai đủ trình, tài sản nhà đổi họ Niên. Dù cám dỗ lớn đến thì họ cũng dẹp bỏ ý định.
Cho đến khi Diệu Diệu kết thúc kỳ thi đại học, con gái trưởng thành, Niên Quân Mân bắt đầu vui. Thằng nhóc Phương Á Tuyển thật hổ, dám ý định "bắt cóc" con gái rượu của .
Ngọc Khê chồng cứ tức giận vòng quanh, nhịn mà trợn trắng mắt: "Anh cũng mù thôi, giờ mới nhận ."
Niên Quân Mân khựng : "Em nhận từ lâu ?"
"Cả nhà chỉ là nhận thôi."
Niên Quân Mân: "....... Anh thực sự nghĩ theo hướng đó, hai đứa nó kém năm tuổi sáu tuổi nhỉ?"
"Để em nhớ xem, với em kém sáu tuổi năm tuổi nhỉ?"
Niên Quân Mân chột một chút, nhưng miệng vẫn cứng: "Thời đại khác , chúng gọi là kém tuổi, tóm là đồng ý."
"Dù thì lời cũng là cả, vui là ."
Niên Quân Mân nghiến răng: "Vợ ơi, em giận ?"
"Không giận."
Ngọc Khê thực sự chẳng giận chút nào. Vì danh tiếng của cô nên đám con trai quanh con gái đều chỉ dừng ở mức bạn bè, chẳng đứa nào dám tiến thêm bước nữa. Cô còn đang sợ con gái ế đây . Sau khi tâm tư của Phương Á Tuyển, cô thực sự yên tâm. Gia thế , tính cách bù trừ cho con gái, yêu thương con bé, thanh mai trúc mã, quá hảo còn gì.
Niên Quân Mân lôi kéo đồng minh, càng thêm giận dỗi. "Áo bông nhỏ" nâng niu dạy dỗ bao năm mà... lòng cha già thực sự khó chịu, quyết định thèm quan tâm vợ nữa.
Ngọc Khê chồng đang lưng về phía ngủ, im lặng vài giây, dứt khoát tắt đèn ngủ luôn.
Niên Quân Mân tiếng thở đều đặn khi vợ ngủ say: "........"
Anh còn đang chờ vợ dỗ dành cơ mà, kết quả là cô ngủ , thực sự ngủ !