Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NẮM CHẶT TAY NHAU - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-07-02 18:49:27
Lượt xem: 1,097

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta ở lại tiểu viện ấy ba ngày.

Hắn pha trà, đút ta uống.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta gảy đàn, đàn cho hắn nghe.

Ngay cả chiếc xích đu bên góc tường, hắn cũng đẩy ta ngồi chơi mấy lượt.

Hắn khẽ cụp mi, ôm ta vào lòng, ghé sát bên tai ta, nhẹ nhàng thủ thỉ:

“Lúc phụ thân nàng vừa mất, xương cốt còn chưa nguội, nàng đã khóc đến thương tâm như thế. Khi A Chu nói từ nay chẳng còn ai chống lưng cho các người nữa, ta đã thề, sau này nhất định dùng vạn lượng hoàng kim báo đáp, cho nàng một chỗ dựa mà không ai dám khinh nhờn.”

“Nhiều năm như vậy… ta vẫn luôn nhớ. Nhưng nàng lại quên rồi.”

“Ta trở lại kinh vào đúng ngày hôm sau sau hôn lễ của nàng. Nàng không biết ta hối hận đến mức nào đâu. Nếu ta đi nhanh thêm một chút, thay nhiều ngựa hơn một chút, nghỉ ngơi ít hơn một chút… thì liệu có thể chặn nàng lại ngay trong buổi bái đường hôm ấy không?”

“Nhưng người đời lại đồn rằng nàng gả cho hắn, là vui vẻ cam tâm tình nguyện. Hắn cưng chiều nàng đến mức ngang ngược khoe khoang. Lúc ấy, ta đã bắt đầu d.a.o động.”

“Mãi đến sau này, hắn đối xử với nàng tệ đến thế.”

“Nàng đứng nơi hành lang giữa gió lạnh, ngóng chờ hắn quay đầu. Nàng rúc dưới chân tường viện của tiểu thiếp, lặng lẽ nghe bọn họ cười nói. Nàng thậm chí cầu xin nhũ mẫu dạy cho vài chiêu mị hoặc, chỉ mong có thể giữ chân hắn lại.”

“Ta không chỉ một lần chạm mặt nàng, vô tình gặp gỡ, thậm chí có lúc còn lướt qua nhau trong gang tấc. Vậy mà trong mắt nàng, chưa từng có ta.”

“Dù chỉ là một ánh nhìn, một cái giơ tay ra níu lấy… chỉ cần có, ta cũng dám san bằng cả Tạ gia để giúp nàng toại nguyện.”

“Nhưng nàng lại nói, ‘quân cờ đã hạ, quyết không hối hận, cũng chẳng lui bước, chấp nhận số mệnh.’”

“Cho đến hôm nay, cuối cùng nàng đã không còn cam chịu nữa.”

“Thẩm Thù Ngọc, cuối cùng… nàng cũng đã nhìn thấy ta rồi.”

Từng lời, từng chữ hắn nói, đều rơi xuống lòng ta như từng cơn sóng dữ, cuộn trào mãnh liệt.

Ta vuốt nhẹ hàng mày của hắn, khẽ cười:

“Đừng có sâu nặng như thế, ta sẽ sợ đấy.”

Hắn sững người, bật cười khẽ:

“Đồ hư hỏng.”

Hắn cúi xuống, môi mỏng ghé tới, lại một hồi dây dưa triền miên.

Trời mới hửng sáng, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, cúi xuống trán ta đặt một nụ hôn thật dài.

“Chờ ta trở về.”

Ta đắm chìm trong sự ôn nhu ấy, chẳng còn biết ngày tháng trôi qua ra sao.

Đến khi tỉnh dậy lần nữa — người đang ngồi trong sân của tiểu viện, lại là Tạ Thừa Phong.

“Nàng tỉnh rồi à?”

“Trong bụng Triệu Thanh Tầm đã mang cốt nhục của ta. Thân thể nàng bị thương, e là khó mà có con, vậy để nàng ta sinh rồi giao con lại cho nàng nuôi.”

“Thẩm Thù Ngọc, mẫu thân đã nói với ta rồi, cái c.h.ế.t của A Nguyệt không liên quan đến nàng. Là ta sai rồi, ta thề, ta nhất định…”

Ánh mắt hắn chợt chạm phải vết hôn đỏ sẫm nơi cổ ta, liền khựng lại:

“Nàng… đây là gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chat-tay-nhau/chuong-12.html.]

Ngón tay run rẩy chỉ vào làn da trắng ngần chi chít dấu vết, hắn giận đến phát run.

Ta khẽ kéo cổ áo, cố ý để lộ ra vết tích dày đặc ẩn sau lớp y phục.

“Ngươi nói cái này à?”

Ta cong môi cười ranh mãnh:

“Triệu Thanh Tầm thường để lại trên cổ ngươi đó, chẳng lẽ ngươi lại không biết thứ này là gì sao?”

Hắn hoàn toàn sụp đổ, bàn tay vốn đang đưa ra chợt siết lấy cổ ta, nghiến răng gầm lên:

“Tiện nhân vô sỉ! Ngươi đáng chết!”

Hắn điên cuồng, dùng toàn lực bóp chặt. Ta không sao hô hấp nổi, nhưng trong lòng lại thấy khoái trá tột cùng.

Trong lúc hắn siết cổ ta, ta bật cười, tay khẽ lần đến cây trâm cài bên mai tóc, nghiến răng một cái, đ.â.m thẳng vào cánh tay hắn.

Tạ Thừa Phong đau điếng, buông tay lảo đảo lùi lại, giọng nghẹn ngào gào lớn:

“Là thật ư? Ngươi thực sự cùng kẻ khác tư thông tại nơi đây? Đau quá… thật sự đau c.h.ế.t ta rồi!”

Tất nhiên rồi. Người mật báo cho hắn, chính là người của ta.

Ta bày trò “bắt gian tại trận”, khiến hắn tức đến nổ phổi mà chẳng làm gì được, trong lòng ta mới gọi là thống khoái.

Hắn đau đớn, phát điên, rối loạn đến thất thố.

Còn ta chỉ nhàn nhã cài lại trâm vào tóc, cười lạnh như nhuốm máu:

“Thế tử sao lại kém cỏi đến vậy? Ngươi làm những chuyện này nghìn lần vạn lượt, ta mới chỉ làm một lần, mà ngươi đã cuống quýt như thế, chẳng phải tự mình đánh mất phong độ sao?”

“Ngươi sao có thể sánh với ta?”

“Ồ, là vì ngươi là nam nhân? Hay bởi vì ngươi xuất thân danh môn thế gia? Không thể so sánh ư? Nhưng ta đã so sánh rồi. Không thể làm ư? Nhưng ta đã làm rồi. Chỉ còn thiếu một chuyện — ta cũng nên làm ầm lên cho cả kinh thành biết, rằng thế tử Tạ gia… bất lực đến nỗi ngay cả một nữ nhân cũng không thể giữ nổi.”

Tạ Thừa Phong loạng choạng, nhìn ta với ánh mắt chan đầy kinh hoàng:

“Ngươi điên rồi… ngươi thực sự điên rồi…”

“Phải, điên rồi. Nhưng e rằng đã điên… quá muộn.”

“Khi ngươi đẩy biểu ca ta rời đi, ta nên điên.”

“Khi con ta c.h.ế.t oan, ta nên điên.”

“Khi cái giàn bầu ngoài sân nhỏ lắc lư đến mức khiến người ta buồn nôn, ta nên điên.”

“Khi bị một ả chăn ngựa suýt chút nữa lấy mạng, ta cũng nên điên.”

“Điên muộn quá rồi, nên mới khiến thế tử cho rằng ta cũng giống như đám súc sinh bị ngươi huấn luyện thành quen thói phục tùng.”

Từng lời từng bước, ta ép hắn lùi dần, lùi mãi.

Hắn ôm lấy vết thương, lắc đầu không ngừng:

“Ngươi như vậy, thật sự không còn thuốc chữa. Ta sẽ cho ngươi c.h.ế.t một cách êm đẹp. Nói đi, gian phu là ai? Nể tình từng là phu thê, ta có thể cho ngươi giữ lại thể diện cuối cùng.”

Một giọng nói trầm tĩnh chợt vang lên sau lưng ta:

“Nếu là bổn vương thì sao?”

Nguỵ Chiêu Hành vận một thân huyền y, đẩy cửa bước vào. Thấy ta bình yên vô sự, hắn mới khẽ khàng thở phào nhẹ nhõm.

Loading...