Hai bên má Phương Đình Đình vả tới đau buốt và nóng rực, đương nhiên ả dễ dàng cho Lâm Nhan rời khỏi. Trong mắt cô ả b.ắ.n hận ý khϊếp , nổi giận đùng đùng tới mặt Lâm Nhan, giơ tay đánh trả.
Tiếc là Lâm Nhan chuẩn từ sớm, trong khoảnh khắc Phương Đình Đình xông tới, cô nghiêng khiến Phương Đình Đình hãm hại mà còn ngã chổng vó, bởi vì mặc váy ngắn mà bộ phong cảnh váy đều lộ .
Lâm Nhan cầm điện thoại "tách tách tách" chụp tất cả, tít mắt , "Phương tiểu thư, bữa nay lễ cũng tết cô cần gì hành đại lễ với . mà dáng vẻ của cô thật sự chút buồn , ngờ bên ngoài cô ăn mặc như thiếu nữ thanh thuần, mà bên trong gợi cảm như nha!"
Phương Đình Đình ngã đau, thế mà còn Lâm Nhan đ.â.m một nhát, suýt chút nữa thì ngất xỉu . Khuôn mặt cô ả khác gì bảng màu, cô ả luống cuống tay chân đè tà váy , nhếch nhác lên, trong ánh mắt tràn đầy hận ý, biểu cảm vô cùng vặn vẹo, "Con khốn, đồ c.h.ế.t bầm , tao gϊếŧ mày."
Lâm Nhan giơ điện thoại lên,
nở nụ vô hại, " khuyên cô nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu dám đảm bảo là sẽ đăng những tấm hình lên mạng ."
Người hiểu Lâm Nhan đều lúc cô nở nụ đơn thuần, vô hại chính là là lúc đối phương chuẩn gặp xui xẻo.
"Lâm Nhan, nhận, lúc chuyện đắc tội cô nhưng gần đây trêu chọc cô mà? Dù cho thì hôm nay, cô đánh cũng đánh , do chính cô kiểm soát hành động để bóc phốt, tại kéo xuống địa ngục với cô?" Động tác Phương Đình Đình cứng đờ, hận ý trong đôi mắt giấu trong tích tắc và thế bằng uất ức và thảm thương, giống như một giây nước mắt cô sẽ trào ngay lập tức.
Đây là đấu nên cố ý tỏ tội nghiệp ?
Cho rằng giả vờ đáng thương cô sẽ bỏ qua cho cô ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-107.html.]
Người thì mà tưởng lắm.
cô vốn là Mary Sue gì đó. Lâm Nhan nhạo một tiếng, "Gieo gió gặt bão thôi, phạm phạm nhưng nếu chơi thì chơi với tới cùng. Hai tấm hình coi như là lời cảnh cáo, nhất cô nên tránh xa một chút."
Lâm Nhan bày bộ dạng tiểu nhân đắc chí, Phương Đình Đình hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng còn cách nào khác đành cắn răng đáp ứng, "Cô yên tâm, từ nay về , ngoại trừ tình huống cần thiết, tuyệt đối sẽ xuất hiện mặt cô."
"Cút !" Lâm Nhan thỏa mãn nở nụ , báo thù là đánh tan tâm lý phòng của đối phương từng chút từng chút một đó vùng vẫy giãy c.h.ế.t mới thú vị.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, hi vọng cô giữ lời hứa." Phương Đình Đình Lâm Nhan một cái thật sâu rũ mắt xuống che giấu oán hận nơi đáy mắt, cô ả cũng để ý mấy tấm hình bất nhã cho lắm. quân tử báo thù mười năm muộn, cô tuyệt đối sẽ để Lâm Nhan sống .
Lâm Nhan lạnh, lẩm bẩm từng chữ một, " quân tử."
"A~ giữ lời vẫn luôn là tác phong của cô." Sau lưng bỗng truyền đến một giọng nam đầy khinh thường.
Lâm Nhan sửng sốt xoay , thấy một gương mặt nghiêm nghị, nụ lập tức tắt ngúm, " chính là tiểu nhân nha! Đoàn kịch là nhiều nhiều miệng, Hàn thiếu trốn chỗ lén chuyện sợ khác chụp ? mà hiểu như , thật sự khó khiến nghi ngờ trong lòng vốn cũng nha!"
Sắc mặt Hàn Hữu Niên trầm xuống, ngờ da mặt Lâm Nhan dày như , âm thanh lạnh xuống vài phần, "Trong lòng cô? Nếu , sớm móc trái tim dơ bẩn , Lâm Nhan, tối hôm qua Lâm Sanh lòng cho cô nhờ một đoạn, thế mà cô lấy oán trả ơn, bản cô hề điểm dừng ý đồ chia rẽ và Sanh Sanh, xem bài học vẫn khiến cô tỉnh ."
Từng lời lạnh lẽo của Hàn Hữu Niên đ.â.m tim, hiểu trong lòng Lâm Nhan phiền muộn, cũng đau khổ cho chính bản cô mà là cảm thấy đáng nguyên chủ, một đàn ông mắt mù như , rốt cuộc nguyên chủ trúng ở điểm gì?