Lâm Nhan nhìn đôi gò má tuấn tú gần ngay trước mặt, hít thở sâu một để mình bình tĩnh
lại.
Gần đây não thằng cha Tạ Phong Trần này hình
như bị úng nước rồi, cứ dựa vào chuyện mình bị thương khi “ hùng cứu mỹ nhân” rồi mập mờ rõ ̀ng, nhưng mà Lâm Nhan sẽ bị nhan sắc của che mờ mắt .
Cô nhớ đến buổi tối hôm cô xuyên sách, lúc hai người lên giường, tên chó má dùng biểu cảm lạnh nhạt đòi ly hôn, cô trả tự do cho , khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn thì lại lật mặt thương tiếc, chỉ có mỗi chuyện giúp cô ́ch sổ hộ khẩu thôi mà cũng chơi cô một vố.
Lâm Nhan cảm thấy trước giờ bản mình phải là một người rộng lượng, cô nhớ chuyện này cực kì rõ ̀ng, lại cộng thêm có sự chỉ dẫn của tình tiết trong tiểu thuyết, vậy nên cô thật sự rất đau đầu việc tên c.h.ế.t tiệt này đột nhiên lại đổi như vậy.
Lâm Nhan nghĩ ngợi một chút, lặng lẽ xoay người bước xuống giường, sửa sang lại váy áo và mái tóc đã trở nên rối bù khi ngủ rồi dùng sắc mặt nghiêm túc nhìn Tạ Phong Trần, chậm chạp mở miệng: “Tạ tổng, nếu đã nghỉ ngơi xong thì cũng nên rồi, chúng đã ly hôn, thấy quan hệ của chúng hoàn toàn thiết tới mức có thể ngủ chung một chiếc giường .”
Vốn dĩ gương mặt Tạ Phong Trần còn có chút đắc ý thì đột nhiên cứng lại, mắt thường có thể thấy được sắc mặt lạnh , tâm tư đang rung động bỗng bị lời của Lâm Nhan hắt một gáo nước lạnh.
Đúng vậy, ly hôn rồi.
Mẹ nó, còn là kiên trì đòi ly hôn nữa chứ.
Tạ Phong Trần lại một lần nữa cảm giác được mình đang lấy đá chọi xuống chân mình.
“Ai quy ̣nh vợ chồng ly hôn rồi thì được ́i hôn?” Tạ Phong Trần dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lâm Nhan, l*иg ngực như tắc ̃n, buồn rầu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-121.html.]
Lâm Nhan nói xong thấy buồn cười ghê, vuốt tóc một cái, cười chế nhạo, “Tạ tổng, mặt mũi rồi? Không thấy đau hả? Lúc trước người muốn ly hôn là , bây giờ lại nói thích , muốn ́i hôn, chơi vui lắm hả? phải là con chó con mèo mà ngoắc tay một cái là tới, phủi tay một cái là .”
Tạ tổng?
Người phụ nữ này lật mặt cũng nhanh lắm.
Được thôi! Anh có mặt mũi, mặt mũi là cái gì chứ, mà quan trọng bằng vợ được?
Tạ Phong Trần biết, Lâm Nhan thế này là đang tức giận, mấp máy đôi môi mỏng, do dự một chút mới mở miệng, “Lâm Nhan, nghiêm túc đó.”
Lâm Nhan ngớ , nụ cười càng nhạt hơn, “Chuyện giúp , cảm ơn , nhưng ngay bây giờ cũng nghiêm túc nói cho biết câu trả lời của , ́i hôn, làm lành, lên giường.”
Lâm Nhan kiên ̣nh nói nguyên tắc “ba ” của mình.
Tạ Phong Trần liền cảm thấy tim mình ̣n lại, khó chịu đến mức siết chặt lại, ly hôn là việc do chính kiên trì, trong lòng Lâm Nhan vượt qua được cũng là bình thường, thế nhưng thể bỏ cuộc ̣i đây.
“Không cả, em có thể khăng khăng chấp nhận, nhưng thể chối bỏ việc thích em, theo đuổi em.” Từ nhỏ, Tạ Phong Trần đã muốn gì được đó, đạt được mục ́ch thì thề ngưng nghỉ, thứ muốn có được, nhất ̣nh sẽ bỏ qua.
Lâm Nhan còn cách nào khác, thở dài nói: “Hai năm hôn nhân đều coi vợ như vật trưng bày, khi ly hôn thì đột nhiên lại thích , Tạ tổng, thật cảm thấy đối với vốn dĩ phải là thích, đại khái là đêm hôm đó lên giường làm có hứng thú với cơ thể của mà thôi. Có lẽ thử tìm thêm nhiều phụ nữ khác sẽ phát hiện rằng thật cũng bình thường lắm.”
“Lâm Nhan, em bảo tìm phụ nữ khác? Anh phải người tùy tiện như vậy .” Mặt Tạ Phong Trần như có gió lạnh thổi qua từng cơn, ánh mắt tối sầm lại, giọng trở nên sắc bén.
“Vậy ? Vậy lúc nổi hứng tùy tiện lên thì đúng là nhìn người rồi.” Lâm Nhan chế giễu lại, đối với người vợ mà mình thích thì cũng có thể xuống tay được, vậy còn tùy tiện nữa hả?