Lâm Nhan là nguyên chủ, cô chỉ là một ngoài cuộc đang chiếm dụng lấy cơ thể của nguyên chủ và hướng phát triển của các tình tiết trong truyện, từ khi Lâm tìm con gái ruột Lâm Sanh, bà dần dần còn dành sự quan tâm chăm sóc cho Lâm Nhan nữa, Lâm Nhan đối với Lâm đương nhiên cũng sự tôn trọng dành cho bậc bề , cô thấy rõ ràng, mặt con gái ruột của thì trong suy nghĩ của bà Lâm Nhan chính là một vật thế đang chiếm lấy vị trí của khác.
Vậy nên khi Lâm Nhan xuyên sách thì liền cắt đứt quan hệ qua lại với nhà họ Lâm, mẹ Lâm vẫn cứ đối xử bình đẳng giữa con nuôi và con ruột, đã vậy còn muốn dùng cái mác tình để yêu cầu Lâm Nhan thỏa hiệp.
Lâm Nhan ghét cay ghét đắng kiểu quan hệ giả dối thế này nên nói chuyện dường như cũng rất lạnh lùng.
“Nhan Nhan, mẹ biết khi Sanh Sanh trở về mẹ đã quan tâm đến con, thế nhưng con…” Giọng mẹ Lâm rất đau lòng, dường như vẫn còn muốn cố gắng hết sức để níu giữ lại hình tượng một bà mẹ tốt trước mặt đứa con gái nuôi này.
Lâm Nhan bực dọc, còn kiên nhẫn để diễn tiếp nữa, “Lâm phu nhân, chuyện của Lâm Sanh muốn giúp mà cũng chẳng giúp được gì, nhưng sẽ ghi nhớ ơn nuôi dưỡng của bà, này nếu có khó khăn gì trong cuộc sống thì sẽ lạnh lùng đứng nhìn, còn về phương diện tình cảm, nghĩ bà tìm Lâm Sanh thì thích hợp hơn, cúp đây.”
Lâm Nhan nói xong ̣nh cúp máy chút do dự.
“Đừng, đợi, đợi một chút.” Mẹ Lâm gấp gáp lên tiếng.
Lâm Nhan trợn mắt nhìn trời, “Còn chuyện gì nữa?”
“Nhan Nhan, nể tình bố và mẹ thương yêu con bao nhiêu năm nay mà bỏ qua cho Sanh Sanh lần này ? Nó đã chịu rất nhiều cực khổ từ nhỏ đến lớn rồi, khó khăn lắm mới đứng vững chân trong làng giải trí, mẹ muốn nỗ lực của nó bị hủy hoại.” Mẹ Lâm thật lòng suy nghĩ cho con gái ruột của mình.
Trong lòng Lâm Nhan bỗng vô duyên vô cớ mà nổi điên lên, hỏi ngược lại, “Vậy thì ? Nỗ lực của Lâm Sanh thể bị hủy hoại, nỗ lực của bị hủy hoại thì quan trọng hả? Lâm phu nhân, thứ máu mủ ruột thịt này đúng là ai có thể kháng cự, mà thôi, nếu đây là yêu cầu các người muốn làm để trả lại ơn nghĩa dưỡng dục thì cũng từ chối được, phải ? hi vọng bà nhớ kỹ, từ nay về , còn nợ nhà họ Lâm thứ gì nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-124.html.]
Lâm Nhan cúp điện thoại, trực tiếp xóa, chặn hết tất cả mọi phương thức liên lạc với Lâm phu nhân.
Cô muốn có bất kì quan hệ nào với nhà họ Lâm nữa, nếu có thể, cô cũng hi vọng mình họ Lâm.
Lâm Nhan thấy lòng mình lạnh , uống liên tục ly rượu này đến ly rượu khác, thế mà lại hoàn toàn thể nào làm sự bực tức đang ứ đọng trong lòng mình dịu .
Cô và nguyên chủ đều chỉ là những người đáng thương mà thôi, nguyên chủ thất bại trận chiến của huyết thống, mà cô khi còn ở thực ̣i thì khi mẹ mất, bố cô hết sức cưng chiều con gái của mẹ kế nhưng lại luôn vạch lá tìm sâu với đứa con gái ruột như cô, nghĩ đến đây, sự đồng cảm làm Lâm Nhan buồn, mũi cay xè, có chút khống chế được nước mắt.
Lúc cửa phòng bị gõ thì hai bình rượu của Lâm Nhan đã hết sạch, cả người say đến mức mơ hồ, cô loạng choạng mở cửa, nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngoài cửa thì nỗi căm hận đè nén trong lòng liền nổ tung, cất giọng lạnh nhạt, “Anh có biết phiền vậy? Đi rồi còn lại làm gì?”
Tạ Phong Trần nhìn người phụ nữ gần như đứng vững, người lại nồng nặc mùi rượu đang đứng trước mặt mình, người vẫn mặc bộ váy như lúc rời , day day mi tâm, “Em uống rượu ?”
Cả người Lâm Nhan như đang lơ lửng mây, suýt chút nữa đã vấp phải chân của mình mà té, khó khăn lắm mới vịn chặt lấy được khung cửa, cười hihi ngốc nghếch, “Sao? Anh là cảnh sát Thái Bình Dương hả? uống rượu liên quan đếch gì đến !”
Tạ Phong Trần nhìn đôi mắt đang say mèm của cô, rõ ̀ng đã uống ít, lúc rời cô vẫn còn bình thường, lúc này mắt lại có chút đỏ, chắc là đã khóc, ai bắt nạt cô rồi?
Nghĩ đến đây, mắt Tạ Phong Trần lạnh , trong lòng kềm được mà bốc hỏa, đưa tay dìu lấy cô, muốn lách cơ thể cao lớn của mình vào trong khe cửa nhỏ, “Vào nhà rồi nói.”
Lâm Nhan nhường đường mà đứng cứng ngắc ở cửa, gương mặt nhỏ xinh đẹp tỏ ý cự tuyệt, “Không được, thế này là đột nhập bất hợp pháp.”