Tạ Phong Trần bày vẻ mặt ngả ngớn, ánh mắt như ngọn đuốc rực lửa, hệt như đốt cháy .
Lâm Nhan đành chịu thua, thể cản nước lấn tới.
Tạ cẩu quá trêu ghẹo , cả ống m.á.u của Lâm Nhan mất hết, điều cô cũng chỉ là mê nhất thời mà thôi, lí trí trở nhanh, đương nhiên sẽ dễ dàng mắc câu , cô dịu dàng, ý còn chạm đến đáy mắt, “Vậy bảo cách xa một chút thì ?”
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng chiếu rọi lên gương mặt xinh sắc sảo của Lâm Nhan cho cả cô như phủ một lớp filter với ánh sáng nhu hòa, mái tóc dài của Lâm Nhan xõa , cả cô đều cực kỳ dịu dàng.
Lòng Tạ Phong Trần như kim đ.â.m , sự dịu
dàng của Lâm Nhan khiến động lòng nhưng đồng thời cũng là một nhát d.a.o chí mạng, vẻ mặt chút căng thẳng, môi mắt nhỏ dài của híp , giọng thoắt cái liền trở nên gian xảo, “Điều kiện tiên quyết mà đưa là hai chúng thuộc về , sẽ để mặc em sửa soạn cho ở giường. Lâm Nhan, muốn em là của .”
“Ồ ~ Thì thấy nên mới lòng, Tạ tổng muốn ngủ với ! Nếu muốn tìm một cô gái để lên giường thì ngoắc tay một cái phụ nữ đến xếp hàng dài đấy, cứ miễn cưỡng vậy?” Lâm Nhan một cái, hề thấy tức giận mà ngược đang cảm thấy thú vị.
Dừng một chút, Lâm Nhan mở miệng, “Thật mà thì điều kiện của vô cùng xuất sắc, nếu đổi là phụ nữ khác thì chắc chắn sẽ sống chết đồng ý ly hôn, thế nhưng cảm thấy rất tự do khi ly hôn, thích ai thì thể chơi cùng đó, hề ràng buộc, quá là hạnh phúc.”
“Có thật nhiều phụ nữ khác thì họ cũng là em, cảm thấy và em rất hợp ý về khoản giường chiếu, vả đêm hôm đó em cũng rất thích ?” Ánh mắt Tạ Phong Trần trầm xuống, trong lòng vui, chuyện cũng kiêng nể gì.
Lại nhắc đến đêm hôm đó?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-136.html.]
Da đầu Lâm Nhan tê hết cả lên, vội vàng cản cho tiếp, “Ngưng liền, chúng đều là lớn rồi, thể nhắc chuyện cũ từ tít thời nhà Trần ?”
“Được, nhắc nữa, vậy ăn tối nhé?” Tạ Phong Trần thấy ánh mắt cô né tránh , gò má ửng đỏ, hài lòng một cái rồi đổi chủ đề.
“Được thôi! mời, coi như cảm ơn , còn ăn gì thì quyết.” Lâm Nhan gian xảo, sảng khoái đồng ý.
“OK, đều em hết.” Tạ Phong Trần hiển nhiên để vuột mất ý đáy mắt cô, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu dung túng đến mức như đang chiều chuộng.
Lâm Nhan thoải mái vuốt vuốt tai , cô cứ cảm thấy hôm nay Tạ Phong Trần từ xuống cứ sai sai kiểu gì, điều chỉ cần nhắc đến chuyện giường chiếu, giở trò lưu manh thì cô cũng tùy gì thì .
Nửa tiếng , Lâm Nhan dẫn Tạ Phong Trần đến một tiệm bán xiên nướng lề đường gần đó, đại thiếu gia liền thấy điều kiện dùng bữa bẩn, lộn xộn tệ, từ xa còn mấy đang ngồi gẩy móng chân, chiếc áo ngắn tay vén lên lộ cả một cái bụng to tướng, một tay cầm xiên que một tay thì cầm bia, ăn uống giữ chút hình tượng gì, đúng thật là quá bỏng mắt.
Sắc mặt Tạ Phong Trần thoáng chốc đơ như cây cơ, thấy nếu Lâm Nhan điên thì chắc là điên mất rồi, mà đến nơi thế để dùng bữa chứ.
Lâm Nhan thấy hết những điều , đắc ý một cái rồi đến một bàn trống, mở miệng với ông chủ đang bận rộn bên quầy xiên nướng, “Ông chủ, thịt ba chỉ, thịt bò, gân chân… mỗi thứ hai mươi xiên, thêm một con cá nướng loại sáu cân*, còn …”
*3kg
Lâm Nhan lưu loát kể tên một loạt đồ nướng, đầu liền thấy bộ dạng cạn lời cô trân trối của Tạ Phong Trần, đại thiếu gia mặc vest mang giày da, cả từ xuống một vết nhăn, đến từng sợi tóc cũng cẩu thả, đúng thật là lệch pha với khí đầy khói lửa của nơi .
Lâm Nhan thấy Tạ thiếu biết gì, cô nhẹ rồi , “Sao? đều hết , như thôi chịu nổi rồi? Cũng đúng, nơi bẩn rách nát, đúng là sánh với nhà hàng cao cấp mà thường xuyên lui tới, giống như với , một trời một đất, chung đường.”