“Nói chuyện đàng hoàng, đừng mà quái gở như vậy, em thích thì cùng em là , chỉ điều những thứ vẫn nên ăn ít thôi, vệ sinh, tốt cho sức khỏe.” Chân mày Tạ Phong Trần nhíu chặt, giận dỗi đưa tay rút một lần mấy tờ từ hộp khăn giấy chiếc bàn rất rẻ tiền rồi dùng sức lau lau chiếc ghế dài bằng nhựa, đó bình tĩnh ngồi xuống mặt Lâm Nhan như bình thường.
Lâm Nhan ngờ đối phương tiếp chiêu phản công cô, vậy mà còn lên lớp cho cô môn “dưỡng sinh khỏe mạnh” nữa.
Lâm Nhan chăm chăm điện thoại, ý trong ánh mắt che , ngón tay cô nhấn bàn phím màn hình, lâu đó thì liền thấy mấy trai dáng cao lớn đeo khẩu trang bước , là nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ cùng Giang Vân Chu.
Lâm Nhan phát hiện tuy con của Giang Vân Chu thì dễ chuyện cho lắm, thế nhưng khi tiếp xúc rồi thì thật rất nguyên tắc, rất nghĩa khí, Lâm Nhan thích bạn với thế .
Lâm Nhan vui vẻ huơ huơ tay với bọn họ, “Ở đây, ở đây, qua đây ngồi nè, gọi xiên nướng hết rồi, đến đúng lúc đó.”
Ánh mắt Tạ Phong Trần lạnh lùng Lâm Nhan, giọng điệu bất mãn, “Em mời ăn cơm là mời tất cả ?”
“ đó, càng đông càng vui mà!” Lâm Nhan thì ông chủ bê một đĩa thịt mới nướng xong lên, chu đáo nhiệt tình đem lên cho bọn họ một ấm nước trắng và cốc, ân cần hỏi thêm muốn uống bia rượu .
Lâm Nhan gọi bia và sữa chua.
Nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ và Giang Vân Chu tròn mắt kinh ngạc nhà đầu tư giàu đang ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, hẹn mà cùng hướng mắt sang Lâm Nhan hỏi, thế là ?
Lâm Nhan hờ hững nhún vai, dịu dàng, “Vừa hôm nay chút thời gian, phim của chúng sắp đóng máy rồi, muốn cảm ơn giúp đỡ và chiếu cố trong thời gian , đừng chê nha, hôm nay ở đây cứ ăn tùy thích , đợi đến lúc về Hải Thành rồi nhất định sẽ bù cho một bữa đàng hoàng.”
Nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ thì với Lâm Nhan quá rồi, đương nhiên sẽ khách sáo, chỉ là Tần Nhược Phong vẫn cảm thấy rất lạ khi thấy ông cậu cao lãnh nhà ngồi ăn quán lề đường thế , nở nụ mang ý tứ thâm sâu, “Chị Nhan mời thì ai mà dám nể mặt chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-137.html.]
Thượng Quan Nguyệt và Triệu Minh Dục cũng cảm ơn, kéo ghế nhựa rồi ngồi xuống, Tống Thanh Hà thì ngược , như đang suy nghĩ điều gì đó, đàn ông mặt cảm xúc ngồi đối diện Lâm Nhan rồi ngồi xuống với ánh mắt vài phần lạnh lùng.
Giang Vân Chu cũng khách sáo, nở nụ ôn hòa, “Đã là bạn bè thì cũng khách sáo nữa.”
Lâm Nhan vui vẻ híp cả mắt, chủ động giúp kéo ghế nhựa , còn nhanh tay lẹ mắt rút khăn giấy lau ghế cho , nhiệt tình , “Thầy Giang, mau ngồi !”
Giang Vân Chu rồi ngồi xuống, “Cũng đừng gọi thầy nữa, đều là bạn bè.”
Ánh mắt Tạ Phong Trần lạnh lùng nụ sắp nở thành hoa gương mặt của Lâm Nhan, quét một lượt sang chiếc ghế Giang Vân Chu, hai bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm đặt đầu gối, tâm trạng như đang ứ đọng , vậy mà Lâm Nhan chủ động giúp tên họ Giang lau ghế trong khi cô còn lau cho .
Lòng Tạ Phong Trần cảm nhận gì, chỉ thấy một vị chua nồng nặc biết từ , thấy ánh mắt Giang Vân Chu như cố ý thì giọng điệu chút lạnh , “Tính Giang là đàn của Lâm Nhan ở trong giới, thường ngày vẫn nhờ chăm sóc, chỉ dẫn nhiều.”
“Vậy thì gọi là Giang !” Lâm Nhan .
Giang Vân Chu nhịn nổi, “Làm cứ như già lắm, thiết đều gọi là Vân Chu.”
Tạ Phong Trần thấy dùng sức siết c.h.ặ.t t.a.y đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, đang cố gắng kìm chế bản lật bàn mà rời .
Lâm Nhan chau mày nghĩ một chút, phiền não, “Vân Chu? Sao cứ kì lạ thế nào ấy, gọi là Giang !”
“Một cái tên thôi mà, nghiêm túc vậy chứ.” Tạ Phong Trần giễu cợt, nhịn nổi nữa.