“Buồn ghê, rốt cuộc là ép là ép ? đến bệnh viện thăm bạn, đột nhiên xuất hiện gì? Có cho điều tra đúng ?” Mắt Lâm Nhan nheo , toát lên vẻ phản nghịch và vui.
Cô đặc biệt thích ham khống chế biếи ŧɦái của Tạ Phong Trần, khó khăn lắm cô mới trốn , vài ba ngày bình tĩnh , ngờ tìm đến nhanh như thế.
“Về nhà .” Tạ Phong Trần Lâm Nhan tức giận , e là quá gấp gáp, giọng dịu , chủ động cong đưa tay kéo lấy tay cô.
Về nhà?
Giang Dã mặt biến sắc mà đánh giá hai , đoán thầm trong lòng, đây rốt cuộc là mối quan hệ gì?
Vậy mà thể dùng từ “về nhà”?
Lẽ nào đàn ông và Lâm Nhan đang sống chung?
Hay là chuyện gì khác?
Anh đến gần là hương rượu nồng đậm ập đến, Lâm Nhan cau mày, thế là uống say hả?
Lâm Nhan nhếch môi, đổi ý kiến, “ đến bệnh viện thăm bạn, bạn còn qua khỏi cơn nguy hiểm, .”
Mặt Lâm Nhan toát lên vẻ bướng bỉnh, Tạ Phong Trần chút bế tắc, dùng ánh mắt lạnh lùng Giang Dã một cái khách khí xuống bên cạnh Lâm Nhan, “Được, em , ở đây cùng em.”
Ánh mắt một sự áp bức rõ ràng, Giang Dã lập tức cảm thấy chút bực dọc, Lâm Nhan, nhẹ nhàng , “Lâm tiểu thư, cô về nhà với vị ? Cô yên tâm, kết quả cuộc phẫu thuật của Noãn Noãn sẽ thông báo cho cô.”
Lời của Giang Dã dứt thì liền Tạ Phong Trần mạnh mẽ cắt ngang, “Không cần, đợi ở đây cùng cô .”
Sau đó Tạ Phong Trần xem như ai bên cạnh mà rút điện thoại gọi cho phụ trách bệnh viện để hỏi thăm tiến độ của cuộc phẫu thuật, tiến độ và việc cuộc phẫu thuật giao cho các chuyên gia uy tín nhất bệnh viện thì khỏi cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-146.html.]
Tuy rằng đó chỉ là bạn của Lâm Nhan, thế nhưng cô để ý như , nếu thể giúp đỡ cũng .
Anh mong Lâm Nhan yên tâm, cũng hy vọng Lâm Nhan thể vui vẻ.
“Yên tâm ! Trước mắt thì cuộc phẫu thuật đang tiến hành thuận lợi, phẫu thuật xong cũng sẽ nhân viên chuyên nghiệp nhất chăm sóc, bạn em sẽ chuyện gì .” Tạ Phong Trần hề buông cổ tay Lâm Nhan , phát hiện tay cô lạnh lẽo, nhịn mà vân vê lòng bàn tay cô, lòng bàn tay cũng lạnh, trong lòng lo lắng.
Người như Lâm Nhan chỉ chịu mềm chịu cứng, sự cứng rắn đây của Tạ cẩu chuyển sang sự quan tâm dịu dàng, cô thật sự tức giận mà phát , cũng mấy lời khó , chỉ còn cách đầu với Giang Dã, “Noãn Noãn sẽ .”
Giang Dã chỉ cảm thấy bỗng nhiên thêm một khiến khí hết sức ngại ngùng, miễn cưỡng một cái, “Cảm ơn, thật một cũng tự lo .”
Lâm Nhan lập tức lắc đầu ngăn tiếp, “Đã đồng ý sẽ cùng đợi đến lúc Noãn Noãn phẫu thuật , sẽ .” Tạ Phong Trần hai chuyện như ai bên cạnh, lúc lúc ghen tuông, thế nhưng vẫn nhịn mà nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Nhan hơn.
Lòng bàn tay Lâm Nhan siết chặt, mồ hôi cũng tuôn , cô cau mày vùng vẫy nhưng , ngược còn nước tới, càng siết càng chặt, hệt như đang cố ý đối đầu với cô , cất giọng vô cùng dịu dàng hỏi cô, “Em đói ? Ăn tối ?”
Lâm Nhan chớp chớp mắt, nhịn sự kích động mà trợn mắt một cái, nén giận , “Không đói, tức đến no .”
“Anh gọi mang chút đồ ăn đến, đơn giản thanh đạm chút ?” Tạ Phong Trần để ý, chỉ cần cô ở mặt là cảm thấy lòng cực kỳ mãn nguyện, tự gọi điện thoại kêu chuẩn thức ăn.
Lâm Nhan: “...”
Cô đói , hiểu tiếng trời?
Tác giả lời :
Tạ tổng nghiến răng: Muốn dụ dỗ vợ của , Dã nam nhân* cút ngay!
*Gọi Giang Dã, cũng mang nghĩa “ đàn ông lỗ mãng”.
Lâm Nhan trợn mắt: Ai là vợ của , đồ hổ!