Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-03-31 04:34:18
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng thì Lâm Nhan cũng ăn thức ăn mà Tạ Phong Trần gọi mang đến, cuộc phẫu thuật của Giang Noãn thành công, Giang Dã bảo Lâm Nhan về nhà nghỉ ngơi .

 

Lâm Nhan “thần giữ cửa” Tạ Phong Trần bên cạnh một cái, cô nếu còn nữa thì e là

 

sẽ đem phiền phức cho Giang Dã, chỉ còn cách kết bạn với Giang Dã WeChat để lưu phương thức liên lạc mới tạm biệt rời .

 

Từ bệnh viện tới phía ngoài, Tạ Phong Trần cũng buông tay Lâm Nhan , thì cao chân dài, hề chậm, nhưng Lâm Nhan vẫn miễn cưỡng chạy theo , hai gì suốt cả đoạn đường, Lâm Nhan liếc Tạ Phong Trần một cái, y như ai thiếu tiền , mặt đen lạnh lùng.

 

Lâm Nhan nổi giận , cô rảnh mà dỗ .

 

Người nào đó tự đổ lọ giấm chua, giờ trách ai đây?

 

Trời tối, cơn mưa lớn bên ngoài chuyển thành mưa nhỏ lất phất, mới bước khỏi bệnh viện thì Lâm Nhan cảm thấy lạnh xộc đến, cô nhịn mà rụt cổ , đói mà bụng chút đau, nhưng nghiêm trọng, cô cũng để ý, giây tiếp theo, một chiếc áo vest nam khoác lên cô, bao trọn cơ thể cô , Lâm Nhan giữ lấy trong vô thức.

 

Tạ Phong Trần ấn mạnh lên vai cô, lạnh lùng cất giọng, “Em cảm hả?”

 

Tuy lời của chút lạnh lùng, khó để ý quan tâm trong đó, giận dỗi thèm để ý đến cô ?

 

Lâm Nhan cảm thì liên quan gì đến , thế nhưng thật sự là bụng cô khó chịu nên cũng mấy lời từ chối nữa, chỉ bĩu bĩu môi, “Anh chuyển sang hình tượng đàn ông ấm áp từ lúc nào ?”

 

Hai đến cổng bệnh viện thì Trần Sảng dừng xe mặt, lập tức xuống xe đưa dù mới mở cửa hàng ghế phía .

 

Tạ Phong Trần cho cô gì mà nắm cổ tay đưa cô lên xe, động tác thô lỗ nhưng cũng thật sự Lâm Nhan khó chịu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-147.html.]

Ngồi lên xe, Lâm Nhan gì, gõ gõ phía ghế lái, Trần Sảng ngấm ngầm hiểu ý nâng vách ngăn trong xe lên.

 

Anh đưa cánh tay dài của khoác qua vai của Lâm Nhan, ôm cô lòng, “Lâm Nhan, nếu em dám qua mặt mà quyến rũ dã nam nhân khác ở bên ngoài, sẽ phế !”

 

Lâm Nhan ngơ ngác, nhướng mày nhẹ, “A~ Anh thế là đang uy hϊếp hả? Nếu quyến rũ thêm mấy nữa thì với uy danh của quá ?”

 

Lời Lâm Nhan dứt, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong xe đột nhiên giảm xuống, tuy ánh sáng trong xe mờ tối nhưng cô thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận khiến khϊếp sợ đang toả .

 

Lâm Nhan động đậy ngón tay, gì đó để dịu .

 

Ai mà cho cô cơ hội mở miệng, giây tiếp theo, bàn tay to lớn giữ chặt lấy cằm cô, cúi đầu, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi cô.

 

Nụ hôn của hệt như phong ba bão táp ập thẳng đến, dữ tợn và khát máu, gian trong xe tối chật hẹp, Lâm Nhan nơi nào để trốn , trong lòng thứ cảm giác kì lạ chiếm lấy, cô thầm chửi thề trong lòng một câu, tên chó má, chơi trò lưu manh nữa .

 

…..

 

Lâm Nhan hôn đến mức rối hết cả trí lên, chóng mặt mất phương hướng, khó khăn lắm cô mới thở thì bỗng cắn mạnh môi cô một cái, cất giọng ngang ngược trầm thấp, “Em dám thử xem? Anh sẽ cho em cả đời bước xuống giường !”

 

Môi Lâm Nhan đau, cô rên nhẹ một tiếng, âm thanh đó cực kỳ nũng nịu và ám , còn khiến suy nghĩ xa xôi, Lâm Nhan trở nên rối loạn trong nháy mắt, đây là cái tình tiết cẩu huyết gì trong truyện tổng giám đốc bá đạo trời!

 

Trong lòng cô rõ ràng là chê bai , thế nhưng cơ thể kìm tự chủ mà hôn đến mức nghẹt thở, mà cô cũng nổi giận, thậm chí còn cảm thấy tên c.h.ế.t tiệt vì ham chiếm hữu mà ngang ngược nổi cơn ghen tuông toát lên một cảm giác sống động, chút đáng yêu nữa, là đây?

 

“Thử thì thử, ai sợ ai chứ!” Lâm Nhan cứng miệng lên, bướng bỉnh .

 

Mắt Tạ Phong Trần tối , hạ thấp tấm bảng ngăn cách xuống, “Đến chung cư Thương Lan.”

Loading...