Bộ dạng “ cũng ” của Lâm Nhan Tạ Phong Trần cảm thấy sự háo hức chờ mong lúc nãy của hệt như một trò .
Giây tiếp theo, lập tức thẳng lên, sửa soạn quần áo rồi xoay rời .
Lâm Nhan liền thả lỏng cơ thể giường, gương mặt nhỏ nhắn trở nên xơ xác, bụng cứ nhói lên từng cơn. Cô nhịn mà cong , muốn cơn đau dịu .
Tức giận rồi chứ gì!
Quả nhiên đàn ông đều là chó hết mà, thấy ăn miếng thịt miệng thì liền lật mặt vô tình, xoay một cái là mất hút.
May là giờ cô từng xem là thật.
Lâm Nhan trong góc nhỏ phía thang máy “Ting” lên một tiếng, cô nhấp nhấp môi, ánh mắt bất giác mang theo vẻ u ám trong phút chốc, tên chó má muốn bỏ cô ở đây tự sinh tự diệt mà!
Cũng tốt, đợi cô khỏe hơn chút rồi tự về, trải qua chuyện , nếu dựa tính cách kiêu ngạo của Tạ Phong Trần thì chắc là cũng tự chuốc lấy mất mặt cho nữa .
Chỉ là chu kỳ cơ thể cô hình như chuẩn lắm, chuẩn gì cả mà đến rồi,
những đau mà cả cũng chẳng tí sức lực nào, cô cũng mang băng vệ sinh theo, nhất thời cũng biết về nữa.
Lâm Nhan suy nghĩ vẩn vơ, tâm tư cô chút hỗn loạn, tâm trạng cũng thả lỏng hơn một chút, cô muốn nhắm mắt vài phút, chỉ vài phút thôi, tỉnh dậy là sẽ rời .
Trong mơ màng, Lâm Nhan cảm giác vỗ mặt , đó xoa xoa nắn nắn hệt như đang nặn bánh bao, Lâm Nhan khó chịu mở mắt.
Vậy mà Tạ Phong Trần xong trở về, lúc đang gọi cô một cách đầy ân cần lo lắng, giọng dịu dàng, “Dậy thu dọn một chút rồi ngủ.”
Bụng Lâm Nhan đau dữ dội, mơ màng ngái ngủ, cô lí nhí một tiếng, đánh bàn tay to lớn đang loạn mặt , “Đau, đừng chạm , chút nữa ngay.”
Ánh mắt Tạ Phong Trần bỗng trầm xuống, lòng với sự xa cách đẩy xa ngàn dặm của cô, đưa tay đỡ cô ngồi dậy, “Đau đến thế mà còn sức ầm ĩ với nữa? Dậy tắm nước nóng , chuẩn quần áo để em rồi, giặt xong sấy khô cũng cần chút thời gian, mặc tạm áo ngủ của , đồ dùng em cần cũng mua cho em một ít rồi, biết em thích dùng của hãng nào nên tùy ý mua thôi, em chọn mà dùng, ngày mai mua thêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-150.html.]
Lâm Nhan ngạc nhiên, “Vậy nên lúc nãy rời là mua đồ giúp hả?”
Lâm Nhan chút dám tưởng tượng, đường đường là tổng giám đốc Tạ thị vậy mà hạ để mua băng vệ sinh cho cô.
Ông trời ơi, cho cô chết luôn .
Lâm Nhan lập tức cảm thấy mặt như đốt lên, dám thẳng ánh mắt , chột cũng thấy ngại.
Lúc nãy hình như cô trách nhầm rồi.
“Chứ ? Trong lòng em tính trăm phương ngàn kế chỉ để ngủ với em thôi hả? Lâm Nhan, thật lòng muốn ở bên em.” Tạ Phong Trần thấu ánh mắt đang lẩn trốn của Lâm Nhan, cũng đoán suy nghĩ trong lòng cô, chút bất lực.
Rốt cuộc thì cô tin tưởng đến mức nào chứ!
“Đừng mấy lời vô ích đó, cái gì , mua đồ cho ? Vậy dùng phòng tắm của một chút nha!” Lâm Nhan khó chịu đổi chủ đề, dậy khỏi phòng ngủ.
lúc , Tạ Phong Trần kéo cô , dắt cô về một hướng khác trong phòng, “Phòng tắm ở bên , lúc nãy gấp quá nên chỉ tùy ý mua một bộ đồ dùng phụ nữ, dùng tạm , chút nữa bảo gửi đồ em thích sang đây.”
Đương nhiên điều Tạ Phong Trần với Lâm Nhan chính là, bên ngoài phòng ngủ cũng nhà vệ sinh khác, trong lòng càng muốn Lâm Nhan bước nơi riêng tư của hơn.
Lâm Nhan trong, gõ cửa, đó đặt đồ ngoài cửa rồi xoay rời .
Lâm Nhan mở cửa , xách một túi mua sắm đầy ắp phòng tắm, tâm trạng cực kỳ phức tạp, cô chỉ cảm thấy bụng đau hơn rồi.
Đột nhiên tên chó chét
“chó” nữa, còn trở thành đàn ông tốt nhị thập tứ hiếu nên cô chút thích ứng kịp.
Hai túi đồ, một túi đầy ắp đủ loại băng vệ sinh, còn một hộp quần lót dùng một lần dành cho nữ, túi còn là dầu gội đầu, sữa tắm và mấy thứ dưỡng da.
Lâm Nhan cảm thán trong lòng, thời gian ngắn như vậy mà một đại thiếu gia “mười ngón tay