Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-03-31 14:32:55
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chỉ cần em thích thì khẩu vị nào cũng để bụng.” Tạ Phong Trần , chỉ cảm thấy biểu cảm sinh động của Lâm Nhan cực kỳ thú vị.

 

Lâm Nhan thấy tên chó má vẫn là tên chó má, mà lúc nãy cô còn nảy sinh thiện cảm với sự dịu dàng quan tâm của nữa chứ.

 

Xí!

 

Quả nhiên lập trường của cô vẫn đủ chắc chắn.

 

Tuy rằng Lâm Nhan tình nguyện mà uống hết cốc gừng đường đỏ , thế nhưng hiệu quả vẫn rõ ràng, bụng ấm lên, thoải mái hơn nhiều, cơn buồn ngủ ập đến một nữa.

 

Lâm Nhan cũng lười giày vò bản , “Tạ tổng, thể ngủ ?”

 

“Ngủ ! Ngủ ngon!” Tạ Phong Trần thấy cô chắc là buồn ngủ , cũng trêu cô nữa, giúp cô bật máy lạnh thêm một độ, đó tắt đèn rời khỏi phòng ngủ.

 

Lâm Nhan ngủ nhanh, cả đêm mơ thấy gì, hề đau đớn tỉnh dậy lúc nửa đêm như những chu kỳ .

 

Ngày hôm , khi Lâm Nhan tỉnh dậy phát hiện một vòng tay to lớn ấm áp ôm chặt thì bình thường trở , nghỉ ngơi cả một đêm, cô lấy sức sống, bụng cũng chỉ còn đau vì căng lên mà thôi.

 

Tối qua khi cơn buồn ngủ ập đến, cô cũng nghĩ tới việc sợ rằng tên chó c.h.ế.t sẽ an phận, quả nhiên lúc cô ngủ say cũng quên chiếm tiện nghi của cô.

 

Vốn dĩ Lâm Nhan định rời , mới thoát khỏi tay Tạ Phong Trần thì ôm trở trong sự bất lực.

 

chắc là nào đó đang vờ ngủ, cất giọng mềm mỏng , “Có thể nào đừng quậy nữa ? Chút nữa còn đến bệnh viện thăm Giang Noãn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-152.html.]

“Cô với em quan hệ gì , để tâm ? Tối qua Tạ Phong Trần nhân lúc cô ngủ thì điều tra rõ ràng chuyện của em Giang Dã.

 

Hiển nhiên Giang Dã là đàn ông trẻ tuổi lúc Lâm Nhan vô tình giúp đỡ ở hội sở Hoàng Đình, cũng Lâm Nhan và Giang Dã quen .

 

“Cô là em của Giang Dã, đồng ý với Bạch Bạch giúp chăm sóc Giang Dã, em gái phẫu thuật xong thì nhất định sẽ bận đầu tắt mặt tối.” Lâm Nhan cạn lời trợn mắt một cái, tâm trạng vui, điều tra cô nữa, đúng là chó.

 

“Không cần lo lắng, bảo phía bệnh viện sắp xếp chăm sóc .”

 

“A~ mặt Giang Dã cảm ơn .”

 

“Em và Giang Dã quan hệ gì? Giữ lập trường gì mà cảm ơn ?” Tạ Phong Trần lập tức trừng to mắt, ánh mắt sắc bén thẳng Lâm Nhan, giọng trầm xuống.

 

Lâm Nhan: “Bây giờ là bạn bè, tương lai thì .”

 

“Lâm Nhan, nghĩ kĩ .” Tạ Phong Trần nheo mắt , ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng sắc bén.

 

“Lại uy hϊếp ? Chỉ là cảm thấy Giang Dã cũng tồi, vả còn …” Lâm Nhan nghĩ đến bí mật tối qua Giang Dã định tên c.h.ế.t tiệt cắt ngang, cô nhất định hỏi nữa mới .

 

“Không cho phép gì hết, nhất thì em nên thu suy nghĩ đó , mấy ngày cứ ở đây nghỉ ngơi cho .” Tạ Phong Trần xong, thì lật sang bên còn .

 

“Cảm ơn tối qua thu nhận và giúp đỡ , về nhà đây.” Lâm Nhan hít thở mạnh vài , bực hết sức chịu nổi, đó thấy như tất cả cũng đều do gây nên giận Tạ Phong Trần , chỉ thể tức bản .

 

Tạ Phong Trần cũng thật sự hề nhốt cô ở đây, Lâm Nhan thử mật mã mấy thì cửa mở , đó rời một cách thoải mái hệt như gã đàn ông cặn bã ăn cơm xong trả tiền.

 

Lâm Nhan , chỉ còn Tạ Phong Trần đối diện với bầu khí ngột ngạt trong căn phòng, nghĩ quá dung túng Lâm Nhan , cuối cùng hạ quyết tâm lạnh lùng với cô.

Loading...