Trước mắt nhận đủ loại hạt giống và mầm hoa quả, đều quyết định về nhà trang trí sân vườn .
Thầy Khương và cô Lưu Vân chuẩn bữa trưa, nhóm bốn còn của Lâm Nhan thì chia thành hai đội trồng cây và hoa trong vườn.
May là tuy tổ chương trình keo kiệt nhưng vẫn chuẩn đầy đủ những dụng cụ nông nghiệp.
Nam đào đất, nữ thì phụ trách trồng trọt, ai cũng đội một chiếc mũ cỏ mua ở nhà dân, vất vả vùi đầu việc.
Cảnh Tuyết , bảo Lâm Nhan dạy cô.
Trước khi Lâm Nhan xuyên sách thì kinh nghiệm nông ở nhà bà ngoại lúc nhỏ, cũng đúng chuẩn lắm, cô dạy Cảnh Tuyết cụ thể từng bước.
May là Cảnh Tuyết cũng yếu đuối mỏng manh, sợ bẩn sợ nóng, học thì liền cùng Trác Tư Hằng một vườn siêng năng vui vẻ.
Thật trồng hoa cần phức tạp và tỉ mỉ một chút nên dành cho Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm, hai trồng hoa tường vi chân tường ngay khe hở giữa những cây ăn quả, còn đủ loại hoa hồng và cây sơn chi.
Màn hình lúc livestream đang điên cuồng nhảy lên.
“Aaaa, dáng vẻ nam thần của trồng cây cũng trai nữa!”
“Chồng ơi, em cùng ruộng.”
“Cả nhà hoà thuận ghê nha! Phân công rõ ràng, ai lười biếng, quả nhiên già , mà thích xem mấy chương trình ruộng cẩu huyết bất chợt thế .”
“Mong chờ cảnh hoa tươi nở rộ, cây trái đầy vườn trong vườn hoa của “Nhàn nhân cư”.”
“Lâm Nhan thật sự giỏi, xinh mà còn ý tưởng nữa.”
“Nhìn Lâm Nhan và nam thần của , hình như cảm thấy đang xem bộ phim thần tiên của Ngưu Lang Chức Nữ gì đó.”
“Anh vườn còn em dệt vải, nó đây là nam canh nữ chức* ? Xứng đôi quá !”
*Nam canh nữ chức: Thành ngữ, ý chỉ kinh tế tiểu nông trong gia một hộ gia đình thời phong kiến, đàn ông ruộng còn phụ nữ dệt vải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-169.html.]
“Con trai, xin con, lúc bắt đầu còn đu CP chị em, bây giờ nhảy hố Ngưu Lang Chức Nữ !”
“Đừng nữa, yêu đương.”
“Huhuhu, nó chua lên , hai là tình huống gì đây, chung khung hình thì đ.â.m đầu yêu ?”
…..
Nhóm mấy của Lâm Nhan bận đến mức như bùng cháy, Lâm Nhan lau mồ hôi trán, dù cho đội mũ cỏ thì gương mặt cũng nóng đỏ hết cả lên, cô nhỏ giọng cảm khái, “Mầm nhỏ quá , nhưng mong là đều thể sống!”
“Sẽ sống thôi. Chúng cố gắng chăm sóc chúng, chắc chắn sẽ thể sống.” Sở Mộ Trầm mầm hoa yếu ớt, sang ánh mắt hy vọng của Lâm Nhan, kiên định .
“Ừm, em nhất định sẽ tưới nước sớm tối cho chúng, cố gắng bảo vệ chúng.” Lâm Nhan những mầm hoa bé nhỏ cô dễ dàng gì mới thì thể tưởng tượng cảnh hoa tươi nở rộ trong vườn, trái ngọt trĩu nặng cây, đẽ đến mức chân thực.
“Vậy thì cô đừng nghĩ đến việc ngủ nướng.” Sở Mộ Trầm nhẹ.
“Nhiều việc như mà! Làm tâm tư để ngủ nướng chứ, em đang nghi ngờ tổ chương trình bảo chúng đến để một chương trình vườn đó.” Lâm Nhan thở dài, phồng miệng .
Màn hình lập tức nhảy lên điên cuồng.
“Cô đúng đó!”
Mấy họ men theo bờ tường của khu vườn trồng một nửa, cơm trưa xong, mặt trời đang chiếu thẳng xuống, nghỉ tay ăn cơm, định đợi chiều chiều lúc mặt trời còn gắt nữa thì trồng tiếp.
Ai mà lúc bọn họ ngủ trưa dậy, một đám bưng bê nhiều khay mầm hoa đủ loại đặt trong sân vườn.
Tổ chương trình ngơ ngác, đạo diễn Trần suýt chút nữa là bùng nổ, dữ tợn trừng mắt Lâm Nhan, kéo cô ngoài ống kính, “Tình huống gì đây? Có cô lén lút gọi viện trợ bên ngoài ?”
Lâm Nhan mơ hồ hiểu, điện thoại cô cũng giao hết , mà tìm viện trợ ?
“Đạo diễn? Chẳng lẽ những thứ do tổ chương trình chuẩn ? Hoá lúc sáng keo kiệt chỉ cho bọn hai trăm đồng là đang thử thách bọn ? Nếu mà các sớm chuẩn nhiều mầm hoa chất lượng thế thì sớm chứ!” Lâm Nhan xong, thấy đạo diễn Trần cô với gương mặt hoài nghi thì cũng cảm thấy gì đó đúng lắm.
Chẳng lẽ những mầm hoa gửi tới đây, thật sự liên quan đến cô?