Lâm Nhan trực tiếp cúp máy, trở chỗ các khách mời, Cảnh Tuyết thấy cô thì nhỏ giọng hỏi, “Vừa nãy ? Sao sắc mặt lắm thế?”
Lâm Nhan chỉ thể tùy tiện dối một câu, “Bụng khoẻ lắm nên vệ sinh một chút.”
“Không chứ!” Cảnh Tuyết lập tức quan tâm.
Lâm Nhan lắc đầu, “Không , vệ sinh xong là khỏi .”
“Tiểu Nhan Nhan, nãy đạo diễn hoa cỏ đều của chúng , là sự sắp xếp khác của tổ chương trình! Làm gì thế .” Tuy Cảnh Tuyết tự cao tự đại, thế nhưng khi tiếp xúc với Lâm Nhan cả một buổi sáng thì thể gọi cả họ tên của cô .
“Chuyện gì ?” Lâm Nhan bất ngờ, những thứ là nhiệm vụ gì nữa?
“Không , dù thì tổ chương trình bảo chúng tiếp tục trang trí vườn hoa theo tiến độ lúc sáng, ai! Cây và hoa thế , mà của chúng .” Cảnh Tuyết tiếc nuối.
“Chị Cảnh Tuyết, hoa của chúng hơn ! Nhiều như , cũng đều trồng xuống đất, lương công việc hề nhỏ .” Ngược thì Trác Tư Hằng thực tế, chỉ cảm thấy may mắn.
“Đây gần như cần trồng mà! Không trồng sẵn trong chậu ?” Cảnh Tuyết thấy nhóc chỉ đang an ủi cô thôi, phản bác .
“Chị quá ngây thơ , sắp xếp dời qua dời mệt ? Chị xem chúng như , xử lý cũng dễ .” Trác Tư Hằng mở miệng, như lớn.
Lâm Nhan gật gật đầu, trong lòng nghĩ đúng thật là , thứ bọn cô tìm ở nhà dân trong thôn đều là mầm nhỏ, bất kể là di chuyển trồng trọt thì công đoạn xử lý vẫn tiết kiệm sức lực hơn nhiều.
“Ồ, may là những thứ cho chúng .” Cảnh Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi nhà họ Nhàn ơi, buổi chiều cần thành phố mua sắm, ai ?”Lưu Vân bước mấy bọn cô hỏi.
Cảnh Tuyết hưng phấn giơ tay , Trác Tư Hằng cũng , Lâm Nhan vốn dĩ , nhưng Lưu Vân , “Vừa là Tiểu Tuyết chơi, Tiểu Hằng cũng hiểu lắm, Nhan Nhan suy nghĩ chuyện đều khá chu đáo, em và Tiểu Sở cũng cùng , quản lý hai em , chị và thầy Khương tình nguyện ở nhà việc.”
Cuối cùng, bốn trẻ tuổi thành phố, hai tiền bối ở nhà trồng rau trồng hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-172.html.]
Mấy họ mua nguyên liệu , Cảnh Tuyết siêu thị, Sở Mộ Trầm chợ rau.
Vừa bước thì Cảnh Tuyết bảo ăn trái cây, thế là quầy trái cây hỏi giá, sắc mặt liền chút phức tạp.
Loại táo bình thường nhất cũng bảy tám đồng một cân, chi là những loại khác.
“Mắc quá, là mua thức ăn ? Sở Mộ Trầm cũng thấy mắc, chau mày .
Thế là Trác Tư Hằng ăn thịt, bọn họ quầy thịt hỏi giá cả, cơ bản đều là một cân ba mươi đồng trở lên.
Lâm Nhan siết chặt hai trăm trong tay , cảm thấy việc quản tiền đúng là mang trọng trách quá lớn.
Lâm Nhan nghĩ một chút, đầu thương lượng với , “Hay là thương lượng với tổ chương trình , một phát sinh hoạt phí thêm mấy ngày ! Nếu thit hai trăm đồng mua gì cả.”
Qua sự thương lượng, nhân viên đưa cho mấy họ phí sinh hoạt của một tuần, một nghìn tư gọn trong tay, thoáng một cái họ liền thấy giàu ai bì .
Mua trái cây, mua thịt, mua rau, đồ ăn vặt, thức ăn nhanh, còn một danh sách mà thầy Khương và Lưu Vân liệt kê , Lâm Nhan mua thêm một ít gia vị, gần như chất đầy cả cốp xe, bước khỏi chợ rau thì ngay bên cạnh là chợ hoa kiểng, đám Lâm Nhan quyết định dạo một vòng.
Vừa mới là thể ngửi hương thơm của hoa, từng cửa hàng hoa tươi kế sát , thiện, thế nhưng khi hỏi giá xong thì ngay lập tức cảm thấy thiện chút nào nữa.
Có điều vẻ ngoài bọn họ cũng khá xuất chúng, bước thì nhận nhiều sự chú ý, thậm chí chị gái nhỏ xinh dịu dàng ở một sạp hoa là fan của Sở Mộ Trầm, trực tiếp mở lời tặng hoa cho , bảo thích gì thì thể lấy .
Bày tỏ ý trắng trợn như , nếu mà là con trai bình thường thì e là sớm đỏ mặt tim đập nhanh , Lâm Nhan liếc Sở Mộ Trầm một cái, mặt cảm xúc, ung dung thản nhiên.
Ai da!
Quả nhiên những trai thì đều đặc quyền, dù là một gương mặt lạnh như băng thì cũng vô yêu thích.
“Không cần, chúng chỉ tuỳ ý xem thôi.” Ảnh đế xong thì thẳng thừng rời khỏi tiệm của fan hâm mộ.
Cuối cùng thì đến tiệm của một cặp vợ chồng già ở nơi sâu nhất phía trong chợ, tên là “Hoa Hảo Nguyệt Viên”*, hoa cỏ bên trong đều trồng cực kỳ công phu, hai vợ chồng hòa nhã dễ gần, còn cất công giới thiệu mấy loại cây xanh bốn mùa đều nở hoa cho bọn họ.